Chương 10: Về nhà.

691 52 1
                                    

🌷 Edit by Lạc Đình(LacAnDinh080221.w🅰ttp🅰d.c0m).

Khi Thích Tầm đặt chân tới thành phố Lạc Hải thì đã là ban đêm, vừa hạ cánh hắn gửi tin nhắn cho Bách Tây ngay, nói mình đã tới khách sạn.

Nhưng hai người không thể nói chuyện lâu vì đã quá muộn rồi mà sáng sớm ngày mai Thích Tầm còn có cuộc họp, Bách Tây không muốn làm phiền hắn nghỉ ngơi nên giục hắn đi ngủ sớm: "Anh nhanh đi ngủ đi."

Trên bàn vẫn đặt tài liệu cuộc họp ngày mai, hắn gật đầu: "Được rồi, em cũng ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon."

Nói xong thì tắt video.

Bách Tây nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng là hình ảnh Thích Tầm dùng một tay nới lỏng cà vạt.

Trong lòng cậu cảm thấy hơi nuối tiếc, vì dáng vẻ nới lỏng cà vạt của hắn quá đẹp trai, cậu cũng không ngại nhìn nhiều thêm mấy giây đâu.

Nhưng cậu cũng chẳng để tâm lâu. Vì không gọi video nữa nên cậu nhảy xuống giường, đi đắp mặt nạ. Sau đó bật máy chiếu lên vừa ăn khuya vừa xem phim.

Ngày đầu tiên xa Thích Tầm, cậu thấy rất thoải mái cũng không cảm thấy đa sầu đa cảm.

Xem phim xong cậu bò lên giường chơi game, càng chơi càng phấn khích, chơi đến hơn 4h sáng mới đi ngủ vài tiếng rồi thức dậy đi làm. Cũng may mà nền tảng cậu tốt, mặt vẫn chống đỡ được, cho dù thức đêm cũng không làm ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc.

. LacAnDinh080221.w@ttpad.com + beluoiyeumauxanh191021.w0rdpress.com

Liên tục mấy ngày liền, Bách Tây và Thích Tầm đều không có thời gian nói chuyện. Công việc của Thích Tầm quá bận, thường xuyên chưa nói được mấy câu đã phải cúp máy.

Mà công việc bên này của Bách Tây cũng kín lịch, họp xong thì duyệt bản thảo rồi sắp xếp phỏng vấn, ngay cả thời gian ăn cơm cũng bị vắt kiệt.

Cậu không hề oán trách gì, hai người đều là người trưởng thành, ngoài yêu đương thì vẫn còn công việc và cuộc sống. Họ cũng không phải học sinh trung học, mấy ngày không gặp đã cảm thấy như trời long đất nở, cần phải nói một trăm lời yêu thương để triệt tiêu khoảng cách.

Trước giờ tan ca cậu nhận được điện thoại của mẹ mình.

Ngô Mạt nhỏ nhẹ oán trách qua điện thoại, trách cậu là cái đồ vô lương tâm đã nhiều ngày rồi không về nhà. Sau đó phát lệnh cưỡng chế cậu nhanh chóng lăn về, còn nói là đã dặn dì giúp việc ninh canh cho cậu uống rồi.

"Nhiều ngày như thế không gặp, mẹ sắp không nhớ nổi con trai mẹ tròn méo ra sao rồi."

Bách Tây lướt qua lịch trên bàn mới nhận ra quả thật một tháng rồi cậu chưa về nhà.

Thật có lỗi, thật là bất hiếu.

Chẳng trách bà Ngô Mạt lại không cho cậu sắc mặt tốt.

"Được được được, tan làm con sẽ trở về. Vừa hay sườn xám lúc trước con đặt cho mẹ cũng may xong rồi, con sẽ mang tới cho mẹ luôn."

Kỳ trước tạp chí của bọn họ viết bài về một nghệ nhân may sườn xám, tay nghề vô cùng tuyệt vời. Bà Ngô Mạt mới sang tuổi 50, vóc dáng và khí chất vẫn duy trì được sự tao nhã ung dung, lại thích quần áo đẹp, Bách Tây bèn đặt may cho bà một bộ.

[ĐM/HOÀN/NGỌT SỦNG/HE] Sau khi yêu thầm thất bại.Wo Geschichten leben. Entdecke jetzt