CHUONG 78

476 9 0
                                    


Đợi một vị trợ lí chuyên nghiệp đến, Phương Châu bèn nói rõ tình hình với người ta, cũng không gọi Kiều Kiều dậy, cùng Thương Tịnh ra ngoài.

Thươnh Tịnh có chút lo lắng, "Vậy có sao không?"

"Yên tâm, anh có một người bạn là ông chủ tiệm tranh, lần này là mượn trợ thủ đắc lực của ông ấy đến."

"Ồ."

Cuối cùng hai người đến một quán lẩu và hải sản để ăn tối, Thươg Tịnh ăn rất vui vẻ, hai người nói chuyện cũng rất hợp nhau, cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

"Em thích ăn như vậy, hôm khác anh lại dẫn em đi ăn quán khác." Phương Châu cười nói.

"Được đấy, Cố Thùy Vũ ngày mai đến, chúng ta cùng nhau đi nhé." Bữa tối anh vẫn còn buổi hèn, Thương Tịnh không để anh đáp chuyến bay đêm, anh đành đặt chuyến bay vào sáng mai.

Trong mắt Phương Châu thoáng qua tia kinh ngạc, "Anh ba đối xử với em như thế nào?

"Cũng khá tốt"

"Khá tốt là được, em đã cứu anh một anh, sau này nếu anh ấy có ức hϊế͙p͙ thì gọi anh, anh sẽ giúp em ra mặt." Phương Châu nửa giỡn nửa nghiêm túc mà nói.

"Anh không bao giờ nghĩ theo chiều hướng tốt hết." Thương Tịnh lườm anh.

Anh hận không thể càng tệ càng tốt. Phương Châu cuối đầu che đi ánh mắt âm trầm, càng tiếp xúc với Thương Tịnh nhiều, anh càng không thể khống chế bản thân mình, vừa nghĩ đến bộ dạng cô ngã vào vòng tay Cố Thùy Vũ nũng nịu, anh liền cảm thấy ghen tỵ đến điên cuồng. Nhưng dù nghĩ đến trong lòng anh rất đau, anh vẫn tỏ vẻ không có gì xảy ra để tiếp cận cô, đợi đến ngày hai người họ phát sinh mâu thuẫn.

Đúng lúc này Cố Thùy Vũ lại gọi điện thoại đến, Thương Tịnh liền bắt điện thoại, nhưng vừa nói hai câu hai người đã phát sinh cãi vã, thái đội của cô không vui cho lắm, cuối cùng là cúp điện thoại trong sự tức giận.

Sắp đến rồi sao? Anh có cơ hội rồi sao? Phương Châu uống cạn ly nước, ý đồ che giấu sự hưng phấn của mình.

"Làm sao vậy?" Anh giả bộ quan tâm hỏi thăm.

"Không sao, anh ấy buồn chán tìm việc làm thôi." Thương Tịnh chau mày. Tên đàn ông thối, lại nói người phụ nữ không nghe lời như cô sẽ không ai thích, không thích thì đi tìm người khác đi.

"Là vì anh sao?" Phương Châu đã đoán được đại khái rồi.

"Sao có thể được, anh ấy sao lại nhỏ mọn như vậy." Thương Tịnh khẩu thị tâm phi.

Anh cũng không rộng lượng như vậy. Phương Châu cười mỉm: "Cũng khó trách, anh mà có bạn gái như em, cũng sẽ che giấu cẩn thận."

Thương Tịnh mặt đỏ lên, "Nói cứ như thật vậy."

Là quyến rũ em đấy, em gái à, sao lại không hiểu chứ . Phương Châu buồn bực, sao cô nhóc này lại chậm tiêu như vậy chứ.

Lúc này Kiều Kiều gọi điện đến, hỏi xem họ đang ở đâu, Phương Châu tùy tiện đáp, Kiều Kiều nói lập tức sẽ đến, rồi liền cúp điện thoại.

Phương Châu không kịp từ chối, nghe được tiếng ngắt điện thoại liền gọi lại cho cô, "Chúng tôi ăn sắp xong rồi, cô đến làm gì?"

"Thanh toán cho hai người, anh đợi một lát, tôi đến ngay đây, anh tuyệt đối đừng thanh toán đấy nhé, nếu anh thanh toán thì không xong với tôi đâu." Nói xong liền cúp điện thoại.

Anh còn thiếu mấy đồng tiền đó sao, cô không thể để lần sau lại mời sao? Phương Châu thiếu chút nữa là ói máu, anh khó lắm mới tìm được thời gian ở riêng với Thương Tịnh mà.

"Ai vậy"

"Kiều Kiêu, cô ấy nói sẽ đến thanh toán cho chúng ta." Quá hiểu tính cách nói gió chính là mưa của Kiều Kiều, Phương Châu buồn bực trả lời. Anh không có việc gì sao lại dẫn cô đi xem triễn lãm tranh chứ, xem triễn làm châu báu không phải tốt hơn sao!

Thương Tịnh cảm thấy bất ngờ, cười ra tiếng. Cô ấy qua đây.... thanh toán cho họ? Chỉ là vì cô ấy nói cô ấy sẽ mời họ ăn bữa cơm? Người phụ nữ này, thật khiến người ta khó bài xích được.

[ RE-UP] ÁO MŨ CHỈNH TỀ- ĐỘC ĐỘC (HOÀN)Where stories live. Discover now