Chương 140

3.1K 145 28
                                    

Bất ngờ đến quá đột ngột, Lâm Tiễn không kịp phản ứng. Cô bất giác khẽ mở miệng, nhẹ giọng "Ân?" một tiếng. Ngay sau đó, cô mới nhận ra mình không kiềm chế được khóe môi nhếch lên, quơ chân múa tay chứng thực: "Tiêu a di, dì vừa mới đồng ý phải không? ?!"

Vẻ mặt Tiêu Uyển Thanh nhu hòa, sủng nịch trả lời cô: "Ân, dì đáp ứng con."

Lâm Tiễn không nhịn được mà muốn lao tới hôn Tiêu Uyển Thanh. Bất đắc dĩ, vừa nghiêng người sang trái, cô đã bị dây an toàn chặn lại. Khóe miệng chu lên của cô lập tức rũ xuống, kéo dây an toàn trên người, đau lòng nhìn Tiêu Uyển Thanh.

Tiêu Uyển Thanh buồn cười nói: "Ý đồ ảnh hưởng đến an toàn của người lái xe là không đúng."

Lâm Tiễn chu môi, ngồi lại, cố ý lớn tiếng ngạo kiều nói: "Hừ!" Bộ dáng ta sinh khí.

Đèn đỏ sáng, Tiêu Uyển Thanh dừng xe. Nàng nhìn Lâm Tiễn một cái, nụ cười trên môi nàng càng sâu.

Lâm Tiễn cố ngạo kiều một lúc, khi thấy Tiêu Uyển Thanh không tới dỗ mình, cô liền tự bỏ ý định, làm nũng nói: "Dì đều không dỗ con."

Vui vẻ vơi đi một chút, Lâm Tiễn nhìn vẻ mặt ôn nhu của Tiêu Uyển Thanh, mím môi bắt đầu cảm thấy đau lòng.

Cô rất mong đợi Tiêu Uyển Thanh có thể từ từ đối mặt với quá khứ, bước ra khỏi quá khứ. Nhưng khi điều mong đợi sắp trở thành hiện thực, cô không khỏi cảm thấy lo lắng cùng đau lòng: "Con không biết sẽ tổ chức lễ ở nhà hay bên ngoài, nhưng chắc là ở quận Nam. Phán Phán, có thực sự ổn không? Nếu dì còn chưa sẵn sàng, đừng vì con mà miễn cưỡng chính mình." Đây là lời nói tự đáy lòng của cô.

Mặc dù cô mong đợi được trải qua sinh nhật cùng Tiêu Uyển Thanh, nhưng mọi thứ đều kém hơn so với mong muốn hạnh phúc của Tiêu Uyển Thanh.

Tiêu Uyển Thanh thu lại ý cười, ánh mắt ôn nhuận chợt lóe lên tia buồn bã. Một lúc sau, nàng quay đầu lại trấn an Lâm Tiễn: "Dì không miễn cưỡng chính mình. Đã lâu không về, dì nên về xem một chút."

Đôi mắt nàng như chứa đầy thủy trong veo, phảng phất nét mê người, thổ lộ với Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, thật ra những năm này dì không phải không cố thử về nhà, nhưng lần nào đến cây cầu bắt qua phía Nam, dì bắt đầu rút lui. "

Trong những năm này, nàng sống cô độc một mình, nhưng vì nghĩ đến cha mẹ nàng liền không muốn trở về. Mỗi năm luôn có vài ngày, nàng cảm thấy mình không thể vượt qua được nữa, nàng nghĩ đến cha mẹ mà tưởng chừng suy sụp, muốn về nhà, nói chuyện với họ bên mộ họ, nhưng cuối cùng nàng vẫn không dám quay lại hay bước vào.

Khi người ở thời điểm cực kỳ tiêu cực, trong tâm trí họ chỉ lặp đi lặp lại những từ ngữ tồi tệ cùng những tổn thương nhất.

Nàng vẫn luôn nhớ kỹ câu mắng của bà nội từ trước đến nay luôn ôn hòa hiền hậu, thế mà dùng giọng cay nghiệt đuổi nàng đi sau khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh "Bôi nhọ nề nếp gia đình, hại chết cha mẹ, bất hiếu bất nghĩa, như thế nào còn có mặt mũi trở về."

Cho đến khi bà mất, bà cũng không chịu gặp mặt nàng một lần.

Đến chết, bà của nàng còn không tha cho nàng thì sao nàng dám tha thứ cho chính mình, tha thứ cho bản thân tồi tệ trong quá khứ.

[BHTT][Edit] Dư Sinh Vi Kỳ - Mẫn NhiênWhere stories live. Discover now