CHƯƠNG 5

1.7K 215 11
                                    

chương 5 - CON CHÍNH LÀ KH CON ĐÔI TA SINH

editor: idecidedtobegay

---0---

Cố Giai Mính cảm nhận được sức mạnh không nhẹ không nặng đâm tới vai, trái tim "thình thịch" theo một tiếng, cảm giác lông và xương cốt toàn thân đều căng thẳng, y cứng mặt nói: "Chờ tôi nạp tiền điện thoại 200 đồng, xem bây giờ còn có ưu đãi không."

Chưa từng nghe qua những lời này, Mặc tổng hơi hơi nhăn mày, không rõ sinh con và nạp tiền điện thoại có liên quan gì với nhau.

Vốn dĩ là một đề tài cực mờ ám, đã bị Cố tiểu yêu xàm chết như vậy.

Vẻ mặt Mặc Trạch Dương mờ mịt, khó hiểu hỏi tiếp: "Ba ba, đây có phải mua lớn tặng nhỏ um......"

Cố Giai Mính nhét một hột đậu phộng vào miệng Mặc Trạch Dương, tức giận nói: "Con câm miệng đi! Đi một bên nghiến răng đi!"

Mặc Uẩn Tề ôm Mặc Trạch Dương ra khỏi bếp, lại cười nói: "Đúng vậy, mua lớn tặng nhỏ, mua 1 tặng 2, có khi còn tặng ba."

Mặc Trạch Dương nhíu mày nhỏ lại, đồng tình nhìn Mặc Uẩn Tề: "Có phải người không có tiền mới đến tìm con và ba không? Người kinh doanh như vậy chắc chắn phải thâm hụt tiền, sau này đừng tặng nhiều như vậy."

Mặc Uẩn Tề bật cười, vật nhỏ còn rất có đầu óc kinh doanh.

Mặc Trạch Dương còn chưa biết dùng đũa, có lẽ là móng vuốt không dễ xoè ra, cái khác có thể học rất nhanh, duy độc kỹ năng dùng đũa này thì làm sao cũng không học được. Vì thế Cố Giai Mính mua cho nó nĩa và muỗng dành cho bé cưng, Mặc Trạch Dương nắm thật chặt, cực kì kiên cường tự mình ăn cơm.

Cố Giai Mính kẹp thịt đùi gà hầm mềm mại thành miếng nhỏ, đặt trong chén, đây là để Mặc Trạch Dương có thể tiện dùng muỗng.

Mặc Uẩn Tề cảm thấy hứng thú nhìn cục cưng Mặc tiểu nhãi con ăn cơm, trên bàn "ầm" một tiếng, một cái thố còn lớn hơn lúc sáng đặt trước mặt, hạt cơm trắng nõn chất thành núi, vì để đựng nhiều hơn một chút, bị người cố ý dựng cao lên như dốc núi.

Cố Giai Mính hào khí vẫy vẫy tay với hắn, "Ăn đi! Đừng khách khí!" Ăn nhiều một miếng, nợ ít một chút, Cố tiểu yêu đã muốn like một cái vì sự cơ trí của mình.

Mặc tổng nghi ngờ nhìn nhìn cái chén có thể hình dung như cái bồn, không dám tin tưởng lại đánh giá một lần, "Đây là......"

"Cơm chứ gì, anh ở nước Y không ăn cơm hả?" Cố Giai Mính nhướng mày, làm yêu bình dân bản địa thật sự không thể hiểu nỗi hào môn quý tộc gì đó sống với người nước ngoài, cơm cũng không ăn, thật là vừa đáng thương vừa đáng buồn. Y rất tốt bụng phổ cập khoa học cho người kia: "dà đại, mǐ mễ, gạo! Là một trong nhứng món chính từ xưa đến nay của Hoa Quốc."

Mặc Trạch Dương liếm liếm khóe miệng, rất phối hợp lặp lại một lần: "dà đại, mǐ mễ, gạo!"

Cố Giai Mính vừa lòng xoa xoa đầu dưa của tiểu tể tử, xem đi, tiểu tể tử thanh mẫu vận mẫu còn học tốt hơn cha nó, điểm thông minh này chắc chắn là giống ba ba.

[edit] SAU KHI CHA RUỘT CỦA CON TRAI TÌM TỚI CỬAWhere stories live. Discover now