Chương 15: Vỡ vụn

4.6K 269 22
                                    

Chương 15: Vỡ vụn

Âu Dương Yên nhìn Tắc Mông, suy nghĩ không ra đến tột cùng nàng đang muốn làm gì. Âu Dương Yên từ trên giường bước xuống, thân thể đau đớn kịch liệt làm nàng cơ hồ muốn ngã lại trên giường. Tắc Mông nhìn nàng, ân cần nói, "Yên, ngươi nên nghỉ thật tốt, đứng dậy làm gì?" Âu Dương Yên lại hỏi, "Quần áo của ta đâu?"

Thị nữ bên cạnh vội vàng đưa chế phục đến cho nàng, Tắc Mông nhìn nàng, lại lên tiếng, "Ngươi khẩn trương? Đến tột cùng ngươi đang khẩn trương cái gì?"

Bọn thị nữ lại lui ra, từ khi đuổi An Nghê Á đi, Nữ Vương đã ra lệnh không cần các nàng hầu hạ mặc quần áo hay đi ngủ. Âu Dương Yên chịu đựng đau đớn, cởi áo choàng xuống, mặc vào áo trong.

Tắc Mông đi đến, cầm áo ngoài của nàng trong tay, "Yên, vết thương vẫn còn rất đau, mặc quần áo sẽ càng đau, nàng là sư muội của ngươi, nàng tới gặp ngươi, không cần để ý như vậy."

Âu Dương Yên lại nói, "Đưa quần áo cho ta." Tắc Mông mỉm cười, "Ngươi lại đang khẩn trương cái gì?" Tắc Mông ném quần áo qua một bên, ôm Âu Dương Yên vào trong ngực, vuốt ve bờ vai trần trụi của Âu Dương Yên, "Yên, ngươi không nên cởi quần áo trước mặt ta, bởi vì ngươi phải hiểu rõ, làm như vậy đang là câu dẫn ta."

Âu Dương Yên đẩy cánh ta nàng ra, diễn cảm trên mặt không nói nên lời là cái gì, chỉ thấp giọng nói, "Xin ngươi, ta không muốn để nàng thấy được thương thế trên người ta, đừng cho nàng biết, được không?" Âu Dương Yên muốn yếu đuối trước mặt La Vũ, tối thiểu cũng phải bảo trì được tôn nghiêm của mình.

Tắc Mông nhìn thấy biểu tình của nàng khẩn trương, trong mắt còn có bi thương, đau lòng, Tắc Mông buông lỏng Âu Dương Yên ra, nhặt quần áo trên mặt đất, thở dài, nhẹ nhàng kéo ra "Để ta giúp ngươi."

Nàng cẩn thận mặc quần áo cho Âu Dương Yên. Vì chế phục rất thẳng, chất liệu cũng cứng rắn và dày, nên ma xát lên vết thương trên người Âu Dương Yên, làm Âu Dương Yên đau đớn đến cắn chặt răng. Tắc Mông nhìn thấy Âu Dương Yên đau đớn cau mày, cực kỳ đau lòng, trong lòng nàng âm thầm thề, loại chuyện như thế này, sau này sẽ không tiếp tục phát sinh nữa.... nhưng sự thật lại không phải như vậy.

La Vũ đến rất nhanh, người hầu đưa nàng dẫn đến phòng của Tắc Mông. La Vũ theo lễ tiết quỳ gối hành lễ với Tắc Mông, Tắc Mông mỉm cười ngồi trên ghế sa lon, Âu Dương Yên đứng ở một bên. Tắc Mông để thị nữ đưa đến một cái ghế, ý bảo nàng ngồi xuống, La Vũ ngồi lên ghế, có chút khẩn trương.

Tắc Mông mỉm cười, "Bỉ Sắc phu nhân, tuần trăng mặt của ngươi vui vẻ không?" La Vũ thận trọng trả lời, "Cảm ơn bệ hạ quan tâm, Ba Siết đối với ta rất tốt." Trên mặt La Vũ còn mang theo hạnh phúc mỉm cười.

Tắc Mông dựa cả cơ thể vào ghế sa lon, đưa tay kéo Âu Dương Yên đến nói, "Yên, lại đây, ngồi bên cạnh ta." Âu Dương Yên thuận theo Tắc Mông ngồi ở một bên đùi, dựa vào lòng ngực của Tắc Mông.

Tắc Mông lại nói tiếp, "Thật ra chính là Yên muốn gặp ngươi, nhưng nàng không ra ngoài được, nên ta gọi ngươi tới, cho hai người gặp nhau." Lòng La Vũ lúc này thả lỏng rất nhiều, nói với Âu Dương Yên, "Yên tỷ tỷ, ta còn luôn đợi tỷ đến thăm ta, nhưng tỷ lại không đến, ta cảm thấy tỷ giống như không quan tâm ta."

[BHTT] [EDIT] [CĐ] TÙ TÂM - VÔ NHÂN LĨNH THỦ.Where stories live. Discover now