Chương 120. Dạ thoại

977 86 6
                                    

Chạng vang tối, cơn mưa rào tạm ngưng. Mây đen trên trời đè lên một góc mái cung, như đang ấp ủ cho một trận mưa đêm rả rích kéo dài.

Bùi thị mang theo các cung nhân đi thắp đèn cung đình, chiếu sáng toàn bộ đại điện.

Võ Hậu khoác một chiếc áo choàng, lỗi lạc đứng ở trước cửa điện, nhìn về Minh Đường đang được xây dựng nơi xa. Mặc dù trời mưa, nhóm công nhân bên kia vẫn hối hả đẩy nhanh tốc độ, sợ chậm trễ đại điển tế trời của Thần Hoàng.

“Thái Hậu, gian ngoài có gió mát.” Bùi thị ôm một chiếc bình giữ ấm tới, dâng cho Võ Hậu.

Võ Hậu nhận lấy, ôm vào trong ngực, lại không có ý đi vào trong cung điện. Ánh mắt nàng xa xăm, đầy phức tạp, khẽ lẩm bẩm: “Trên đời này không có gì đẹp cả đôi đường, muốn có cái gì, phải bỏ được cái gì.”

Bùi thị đi theo bên cạnh Võ Hậu nhiều năm, tuy không thông tuệ như Uyển Nhi hay Xá Địch thị, nhưng cũng không phải người ngu dốt. Nàng nghe ra ý tứ trong câu nói của Võ Hậu, ôn thanh nói: “Điện hạ sẽ hiểu rõ.”

“Nàng sẽ hiểu, nhưng cũng sẽ oán trách a nương như ta.” Võ Hậu hơi hơi mỉm cười, tươi cười đầy tang thương, “Nhưng đã đi đến một bước này, ai cũng thể không quay đầu.”

Bùi thị không đáp, nhìn theo ánh mắt của Võ Hậu về phía ngoài điện, dư quang hơi chếch, liền nhìn thấy Uyển Nhi đang bước nhanh đến bên này.

“Thái Hậu, Uyển Nhi đã trở lại.”

Võ Hậu không nghĩ Uyển Nhi lại trở về nhanh đến thế, “Lại nhanh như vậy à.”

Chỉ thấy Uyển Nhi đi lên cung giai, khi đến gần cửa điện, cung kính hành lễ với Võ Hậu, “Khởi bẩm Thái Hậu, điện hạ đã có quyết định, chỉ là nàng có mấy lời muốn thương lượng kỹ càng với Thái Hậu.”

Võ Hậu quan tâm hỏi: “Nàng có…… oán giận không?”

“Điện hạ đã không phải là điện hạ ngày trước, cho nên cũng không có nửa điểm oán giận.” Uyển Nhi trả lời đúng sự thật.

Võ Hậu giãn mày, phân phó Bùi thị: “Đi, theo ai gia đến Đông Thượng Các.”

“Vâng.” Bùi thị gật đầu, tức khắc đi theo Võ Hậu ra khỏi đại điện, hướng về Đông Thượng Các.

Uyển Nhi đứng ở chỗ cũ, nhìn về bóng dáng Võ Hậu nơi xa, nỗi lòng phức tạp. Nàng ấy là một mẫu thân yêu thương hài tử, nhưng cũng là một nữ nhân dã tâm bừng bừng, lần này “bỏ được”, nói vậy trong lòng nàng ấy cũng đã giãy giụa một phen.

Rất nhanh, Võ Hậu đã đến Đông Thượng Các, sau khi Bùi thị dâng lên hai ly Cam Lộ, liền biết điều mà mang đám cung nhân lui xuống.

Hốc mắt Thái Bình còn đỏ hồng.

Võ Hậu nhìn thấy đau lòng, trầm giọng nói: “Đừng trách a nương.”

“Con không trách a nương.” Thái Bình lập tức trả lời, “Con biết, đây là a nương đang bảo vệ con, cho nên mới muốn liên hôn với Võ thị.”

Võ Hậu rất vui mừng, nghĩ sau khi trở về, nhất định phải ban thưởng hậu hĩnh cho Uyển Nhi.

“Chỉ là……” Thái Bình chuyển chủ đề, “A nương cảm thấy, con gả vào Võ thị liền có thể bình an một đời sao?”

[BHTT][EDIT] Cấm Đình - Lưu Diên Trường NgưngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ