Chương 137: ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu! (3)

8.2K 636 127
                                    

"Các người, các người làm gì vậy?" Bạch Dung ôm má trái, cái tát kia cực kỳ dùng sức, bây giờ đầu óc ong ong.

Người đàn ông mặc áo thun đỏ, giơ nắm đấm hướng về phía bụng cậu ta, nói: "Đánh mày!"

Nói xong, những người kia liền ba chân hai đấm tiến lên, nhưng lại thực ăn ý né tránh mặt mũi, cùng những bộ phận khác trên cơ thể cũng không có đi quá xa, trên thực tế cũng không có thương tổn gì.

Sau khi đánh xong, một số người ngạo nghễ bỏ đi, để lại một mình Bạch Dung trong nhà vệ sinh.

Nghiến răng nghiến lợi đỡ tường đứng lên: "Mẹ kiếp, có chuyện gì đây, tại sao bọn họ lại đột nhiên đánh thật."

Rõ ràng là mình đã cho tiền, nên chỉ tát một hai cái.

Bạch Dung cúi đầu nhìn vết thương trên người mình, không còn dấu vết gì, lại đưa tay vuốt má, bởi vì cái tát kia mà gò má đã sưng lên rất cao.

Có vị tanh ngọt trong miệng, nghĩ lại vẫn không thể lãng phí cơ hội này, cho dù là diễn giả thành thật cũng được, chỉ có thể chịu đựng đau đớn thân thể, khập khiễng đi tìm anh Tiêu của cậu ta.

Đến chiều hôm sau mới có lớp, Mạc Chi Dương trở lại trường học, lần này là lớp học văn hóa, tự tin mình sẽ không ngủ được.

Vừa ngồi xuống, mông còn chưa kịp nóng đã thấy Tiêu Nghị mang theo tiểu kỹ nữ mặt mũi bầm dập nhà hắn ta, nổi giận đùng đùng đi tới.

"Mạc Chi Dương, cậu có ý gì?" Tiêu Nghị nặng nề vỗ xuống mặt bàn một cái, bàn đôi run lên.

"Này, anh có ý gì?" Mạc Chi Dương nhăn khuôn mặt nhỏ, khó hiểu nhìn hai người, đem ánh mắt dừng trên người đang đứng phía sau hắn ta: "Oa haha, tại sao anh lại dắt đầu heo ra cửa?"

Quả nhiên, vừa nói ra những lời này, Bạch Dung nước mắt tuôn rơi, rơi như chuỗi hạt châu bị đứt dây, nghẹn ngào: "Anh Tiêu, huhuhu ~~"

"Đừng sợ." Tiếng khóc này gợi lên khát vọng muốn bảo vệ của Tiêu Nghị, đem người che chắn ở phía sau: "Mạc Chi Dương, cậu có ý gì?"

"Không phải, anh không đầu không đuôi, không thể hiểu được còn hỏi tôi có ý gì, tôi làm sao biết được các người có ý gì, nếu tôi biết có ý gì, cũng không đến mức hỏi anh có ý gì a!"

Câu nói líu lưỡi này khiến mọi người choáng váng ngay lập tức.

Lúc này trong phòng học cũng dần dần có học sinh đi vào, lại là hai người này, nhưng thật ra cũng rất kỳ quái, cặp đôi này tại sao lại luôn tới lớp này tìm phế vật không phân hoá này gây phiền toái.

Bạch Dung ánh mắt sắc bén nhìn thấy một người đàn ông bước vào, gã nhuộm một đầu tóc trắng, trong nháy mắt liền nhận ra, vốn dĩ muốn hét lên, nhưng lại nhìn người bên cạnh Tiêu Nghị, lại làm bộ ủy khất, trốn phía sau hắn ta: "Anh Tiêu, chính là người nhuộm tóc kia, bọn họ đánh em!"

"Ai?" Tiêu Nghị quét mắt một vòng trong phòng học, liền phát hiện bốn năm người vây ở một chỗ đang cùng nhau nói chuyện, trong đó xác thật có một người nhuộm tóc bạc: "Người kia lại đây!"

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy HọcWhere stories live. Discover now