Chương 118: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (10)

9.6K 495 21
                                    


Xử lý cái rắm, sa điêu* cứt chó gì thế, bởi vì bị từ chối cho nên mới hắc hoá?

(*) Xa điêu: nghĩa đen là điêu khác tượng cát, nhưng theo ngôn ngữ mạng thì sa điêu tiếng trung là từ đồng âm với từ ngu ngốc.

Bản dịch này chỉ đăng tại W@ttp@d và W0rdPress chính chủ Huyết Vũ@TDiHn99. Xin vui lòng không đọc ở những nơi ăn cắp! Nếu đọc lậu nhiều quá tôi sẽ đặt pass hết!

Ông đây cho ngươi đâm lâu như vậy, vậy mà càng ngày càng dễ hắc hoá, cẩu nam nhân này thật sự rất quá đáng.

"Sư huynh.” Mạc Chi Dương từ trong lòng ngực hắn ngẩng đầu lên, một giọt thanh lệ đọng lại nơi khoé mắt dường như muốn rơi xuống: “Ta làm sai chuyện gì sao?"

Khi nhìn thấy y khóc, trái tim Giang Hạ Niên trở nên đau nhói, phải bình tĩnh dỗ dành y: "Dương Dương, chuyện này không liên quan đến ngươi, là ta không tốt, đừng buồn, ta chỉ là không biết tại sao ngươi nhất định phải làm Võ Lâm Minh Chủ này."

Còn không phải vì chắn sát cho ngươi sao.

Mạc Chi Dương nhẹ nhàng lắc đầu: "Sư phụ nói, người muốn nhìn thấy giang hồ không còn tranh chấp nữa, ta...."

"Nhưng...." Chưa bao giờ nghĩ rằng những mong đợi trước đây của sư phụ với mình, bây giờ đều đặt hết trên người Dương Dương, Giang Hạ Niên không biết phải làm sao cho đúng.

Cúi đầu xuống, Mạc Chi Dương dùng giọng điệu rầu rĩ đáp: "Là sư phụ đưa ta tới đây, cũng nhờ có người, ta mới có thể gặp được sư huynh, nên tất nhiên không muốn vi phạm di nguyện của sư phụ."

Việc đã đến nước này, còn có thể nói gì được.

Giang Hạ Niên đem người ôm vào lòng ngực, cẩn thận an ủi: "Không sao, Dương Dương muốn làm gì thì làm, Võ Lâm Minh Chủ gì đó cũng không phải là chuyện gì lớn, mọi chuyện đều có sư huynh ở bên."

'Tình huống nguy hiểm được giải trừ, ký chủ tiếp tục cố gắng.'

Đôi khi yếu đuối có thể giải quyết được vấn đề, cũng không cần phải làm bản thân quá khó xử.

Dù sao y vẫn là Dương Dương của mình, Giang Hạ Niên cũng không quá miễn cưỡng, nếu quá miễn cưỡng y sẽ không vui, người đau lòng ngược lại là mình.

Chỉ mới quyết định để cho y trở về, tất nhiên không thể để cho người tùy tiện trở lại, e rằng phải làm ra một số chuyện đa dạng mới có thể khiến những người trong Võ Lâm Minh không nghi ngờ.

Rốt cuộc, mất tích lâu như vậy, lại tùy tiện xuất hiện, e rằng sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của bọn họ.

Suy nghĩ một hồi, Giang Hạ Niên mới biết phải làm sao, dùng hai tay nâng mặt Dương Dương lên, cẩn thận dặn dò: "Dương Dương, ngươi cần phải nghe lời ta, không nên nghi ngờ ta."

"Sư huynh sẽ không làm hại ta, ta tin tưởng sư huynh.” Mạc Chi Dương xoa xoa gương mặt hắn, vẻ mặt rất thành khẩn, cho hắn tín nhiệm mà hắn mong muốn nhất.

Quả nhiên, trên thế gian này, chỉ có Dương Dương mới có thể tin tưởng mình vô điều kiện.

"Dương Dương, mấy ngày nay ngươi mất tích, nếu tùy tiện xuất hiện thật sự không ổn, ta có một số sắp xếp, nhưng ngươi cần phải hôn mê một hai ngày, có được không?" Giang Hạ Niên nghĩ, nếu dùng danh nghĩa của Kiệt Giáo, hành động sẽ dễ dàng hơn.

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy HọcWhere stories live. Discover now