Chương 78: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (21)

8.2K 656 98
                                    

Hai người đều ở trên ngựa, chạy không thoát, chính vì thế Kỳ Quan Ngạn mới được một tấc lại muốn tiến một thước, ôm người trong lòng, tay liền không thành thật: "Trẫm cảm thấy hành Dương Dương ở đây cũng rất tốt."

“Không, này!” Mạc Chi Dương đành phải buông tay đang cầm dây cương ra, ngược lại bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của hắn trong quần áo: "Nơi này không được, quá xấu hổ!"

Đây là ngoài trời, ngựa đã chạy đến rừng cây nhỏ, bởi vì là trời cuối thu, cỏ cây khô héo, lá vàng rũ xuống trên mặt đất, vó ngựa giẫm nát cỏ chết thành dấu vết.

Những con chim trên cây thỉnh thoảng kêu vài tiếng, kêu đến làm người xấu hổ chịu không được.

“Không được, quân vô hí ngôn, nói muốn dạy Dương Dương cưỡi ngựa thì nhất định sẽ dạy.” Kỳ Quan Ngạn không biết xấu hổ, đẩy người xuống, để hắn ôm cổ ngựa, nhẹ giọng dỗ dành lừa gạt: “Tốt, ngoan ngoãn.”

"Bệ hạ, thật sự đừng ~" Thấy không ngăn cản được, Mạc Chi Dương đành phải làm nũng xin tha, loại chuyện này da mặt y còn mỏng, chỗ nào so được với Đại Kim Mao, thật không biết xấu hổ.

Mà đối với loại chuyện này, Kỳ Quan Ngạn lại thích tung hoành, chậm rãi đặt người xuống, để sát vào nhau, chậm rãi tiếp xúc khoảng cách âm với nhau: "Không được, Dương Dương ngoan, ta dạy ngươi cưỡi ngựa."

Vừa nói, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, Kỳ Quan Ngạn chỉ dẫn: "Dương Dương nắm lấy dây cương."

Con ngựa chạy nhanh, căn bản không cần chuyển động nào khác, có thể tiến sâu còn ít tốn sức hơn.

Mạc Chi Dương không thể chịu được nữa, tay buông lỏng dây cương, ôm lấy cổ ngựa.

Cưỡi ngựa chỗ nào chứ, rõ ràng là đang cưỡi ta!

Thấy người chịu không nổi, Kỳ Quan Ngạn kéo ngựa dừng, ôm y xoay một vòng, để y ôm eo hắn chậm rãi nuốt xuống, sau đó kéo dây cương: "Giá."

Ta nhất định sẽ chết, tuyệt đối sẽ chết!

Mạc Chi Dương ngẩng cổ lên, hai tay mềm đến ôm không được, chân trái cũng kẹp eo hắn không nổi, yếu ớt gục xuống, làn da tinh tế mỏng manh lướt qua lông ngựa, cả người run rẩy.

Bởi vì lưng ngựa gập ghềnh, tiết tấu đều ở trong tay Kỳ Quan Ngạn, muốn chậm liền chậm, muốn nhanh liền nhanh.

"Dương Dương, chim chóc mây trắng trên trời, cỏ cây hoa lá dưới đất đều đang nhìn ngươi.” Kỳ Quan Ngạn phát hiện hắn càng nói những lời này, phía dưới lại càng chặt chẽ, hắn cố ý thả chậm tốc độ: "Tế Nguyệt có giận ngươi hay không, ngươi xem lưng ngựa đều ướt."

Khốn nạn! Lưu manh!

Mạc Chi Dương hàm răng ngứa,, nhưng khoái cảm lại mãnh liệt hết đợt này đến đợt khác, khiến y không thể không bám lấy hắn, tìm kiếm một chút hơi thở, nhưng nam nhân này thật hư, một chốc lại mau một chốc lại chậm mà lăn lộn y.

Đi ra ngoài vào buổi chiều, buổi tối mới trở về.

Nhất Bán thấy người quay trở về, hai bước tiến lên dẫn ngựa, nhưng lại cảm thấy có chút không ổn, tiểu ám vệ sao lại ngất đi?

Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy HọcWhere stories live. Discover now