[FULL](SEVENTEENxGFRIEND)(WON...

By Little_Sun21195

17.8K 1.7K 755

Author: Little_SUN Disclaimer: Fic thuộc về tác giả, nhân vật thuộc về chính họ Casting: Wonwoo (Jeon Wonwoo)... More

Opening - All about you
Chapter 1 - Do You Remember?
Chapter 2 - That Guy
Chapter 3 - The Begin
Chapter 4 - When I see you
Chapter 5 - Just A Moment
Chapter 6 - Trouble Maker
Chapter 7 - Story of Us
Chapter 8 - Lies
Chapter 9 - Campfire
Chapter 10 - Confession
Chapter 11 - My Feelings
Chapter 12 - Rumor
Chapter 13 - First Feeling
Chapter 14 - If You Do
Chapter 15 - I Love You
Chapter 16 - The Hope
Chapter 17 - Waiting For You
Chapter 18 - Unfaithful
Chapter 19 - Let's Not
Chapter 21 - Graduation
Chapter 22 - It Has To Be You
Chapter 23 - Still Miss You
Chapter 24 - My All Is In You
Chapter 25 - Here We Go Again
Chapter 26 - Snowy Day
Chapter 27 - All My Heart
Chapter 28 - Keeping Love Again
Chapter 29 - Truth And Dare (1)
Chapter 30 - Truth And Dare (2)
Chapter 31 - Truth and Dare (3)
Tâm sự về GFriend Disband
Chapter 32 - The Confession
Chapter 33 - Alone
Chapter 34 - Stay with me
Chapter 35 - Dreaming
Chapter 36 - Bittersweat
Chapter 37 - Lost
Chapter 38 - Light It Up
Ngoại truyện - The Love

Chapter 20 - Falling down

283 42 20
By Little_Sun21195

[Yerin's POV]

"Yerin?!"

"Yerin à...."          
             
"Hả?!" - Tiếng gọi của Goeun khiến tôi trong khoảnh khắc chợt bừng tỉnh, cô bạn nhíu mày nhìn tôi và háy mắt lên trên trầm giọng nói                         

"Giáo viên gọi bồ kìa!"

Tôi hoảng hốt đưa mắt quay lên bục giảng, nơi cô Shim thật sự có vẻ rất không vui khi trông thấy một con bé không biết điều khi ngay trong giờ học lại để hồn bay thơ thẩn. Mọi người trong lớp cũng quay lại nhìn, một cảm giác chột dạ và xấu hổ đong đầy khiến tôi vô cùng ái ngại

"Jung Yerin à! Nếu em muốn qua được kiếp nạn là kì thi sắp tới thì tập trung vào... Cô biết em không giỏi ở môn toán nhưng nếu kiểu còn như thế này thì thật sự đáng lo đấy. Em không muốn bị điểm liệt mà không thể lên lớp phải không?! Cho dù sau này có là ngôi sao ca sĩ nào đó thì cô cũng mong em đánh giá được tầm quan trọng của việc tốt nghiệp."
                        
Từng lời nói của giáo viên rất rõ ràng, rõ đến lòng tôi quặn thắt, cảm giác mặt mình nóng ran vì xấu hổ... Thật sự tôi đang làm điều gì thế này? Tôi đã hứa với cha mẹ mình thế nào để rồi giờ đây kết quả trên trường thì tệ hại còn bài thi tại công ty thì chẳng bao giờ qua mức trung bình. Tôi đã đánh đổi bao nhiêu để lên Seoul để rồi mọi thứ trở nên thảm hại thế này...                        

"Yerin?! Rốt cuộc bồ bị gì thế?! Nhưng mọi chuyện cứ như vậy thật sự không ổn đâu?! Có gì cứ nói ra đi!"

Cuối giờ, khi cả lớp chẳng còn ai, Goeun có lẽ chẳng giữ được bình tĩnh nữa mà nhíu mày nhìn tôi gặng hỏi. Sự bếch bác trong kết quả học tập, đầu óc chẳng tập trung bất cứ điều gì, khóe miệng lại chẳng nhếch được nụ cười dẫu là gượng gạo nhất.

Có lẽ chính tôi phải nên tỉnh lại rồi....
                        
"Đúng vậy! Chắc... phải nói ra thôi! Mình chẳng thể chịu được nữa... Mình sẽ phát điên lên mất!"                        

"Cậu nói gì vậy, Yerin?!"

Goeun chẳng hiểu những điều tôi đang lẩm bẩm, gương mặt thất thần cùng đôi môi run lẩy bẩy. Tôi chợt nhận ra mình đã ngu ngốc và yếu đuối thế nào, để rồi từ từ... Yerin chẳng còn là chính mình nữa. Chẳng lẽ tình yêu khiến tôi vô vọng đến thế, đến mức tôi chẳng thể nào nắm giữ nó...                      

"Goeun à... Mình sợ người ấy sẽ thấy mình phiền phức, sợ cậu ấy sẽ không vui..."

Tôi bật lời khi giọng mũi nghẹt đặc. Những cảm xúc nghèn nghẹn khiến tôi run run, nó đã được che giấu quá lâu rồi. Đến mức khi mở lòng chia sẻ, tôi vẫn cảm giác sự đau đớn vì vết thương rỉ máu.

"Có lẽ đó là lý do mình che giấu nỗi lo lắng và khổ sở này. Cho dù người đó có nói dối hay đối xử lạnh nhạt với mình thì mình sẽ nhắm mắt cho qua bởi lẽ tình cảm này mình vô cùng quý trọng..."                    

Đôi mắt tôi dần đỏ lên, nước mắt từng giọt rơi xuống, tôi nhếch nhác nhìn qua Goeun còn đang bần thần lắng nghe

"...Nhưng mình chợt nhận ra mình chẳng thể nào tài giỏi đến vậy... Mình thật sự sắp phát điên lên rồi!"

"Có chuyện gì vậy?! Tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này"                        

Tôi lắc đầu không trả lời, cũng không muốn giải thích thêm với lời hỏi han của Goeun, trong đầu tôi chỉ mòng mòng với những cảm xúc rối ren. Mọi thứ đang dần trở nên quá tệ hại nếu tôi cứ tiếp tục thế này, sự sợ hãi quấn chặt, cảm xúc bất lực với tình yêu quá đỗi mong manh. Thì ra cứ nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ nhưng giờ tôi mới ê chề nhận ra... mình chỉ là một con bé nông nỗi...

[End Yerin's POV]

--------------------------

[Wonwoo's POV]
                       
"Wonwoo à... Cậu đang ở công ty phải không?"

Âm thanh hơi ngắt quãng với tông giọng hơi lạ của Yerin khiến tôi hơi chua xót, tôi lẳng lặng rời khỏi phòng tập, cố gắng để bản thân bình tĩnh khi trả lời cô ấy.

"Phải! Có chuyện gì sao?"

"Mình đang ở dưới này... Cậu xuống một chút được không? Chỉ một chút thôi! Ít nhất hay cho mình đối diện với cậu!"

Tôi nhận ra sự khác biệt trong lời nói của Yerin, cuộc gọi ngọt ngào và hỏi han quan tâm giờ đây thay bằng một tông giọng lạnh nhạt. Rốt cuộc chính tôi đã biến một cô gái đầy tinh thần lạc quan và vui tươi ra nông nỗi này sao?

"Được! Chờ mình nhé!"

Tiếng tít tít bên đầu dây bên kia khiến tôi quặn thắt, đã đến lúc tôi phải buông tay rồi. Chẳng ngờ cuộc gọi cuối cùng lại ngắn đến thế... chỉ 24 giây, chỉ là 4 cuộc đối thoại, mọi thứ đơn giản đến đáng thương... Thì ra sự kết thúc này lại buồn đến thế.

"Em ra ngoài một chút nhé!"

"Sắp tổ chức sinh nhật bí mật cho Mingyu, em là thằng anh thân thiết của nó mà lại đi đâu? Mà mặt mày em sao thế kia? Trắng bệch như xác ướp ấy!"

Tôi lắc đầu phủ nhận với Seungcheol hyung, cố gắng tỏ ra bình thản đáp lại

"Em sẽ lên ngay thôi! Mọi người cứ tổ chức trước cũng được!"

Bước chân tôi nhanh chóng quay đi, tôi thật sự không mong muốn ai nhận ra những cảm xúc bất thường trong lòng mình. Có lẽ dẫu đến phút cuối, tôi cũng không hi vọng ai thương hại cho một thằng nhóc mới trải qua mối tình đầu dang dở...

Yerin đã đứng đó từ khi nào, một khoảng cách không quá xa công ty tôi nhưng đủ kín đáo cho một cuộc hẹn. Bóng dáng cô gái ấy ở đó, quen thuộc như hàng chục lần trước đây, bây giờ lại khiến tôi nghẹn ngào đến không muốn phá vỡ hình ảnh ấy. Sau này... và có lẽ sẽ không bao giờ, tôi có thể bắt gặp người con gái tôi thích ở nơi này một lần nữa...

Mãi mãi về sau...

"Wonwoo à?!"

Yerin nhận ra tôi đang nhìn mình mà mở lời, câu nói đơn giản như mọi lần nhưng làm tôi đau xót khôn nguôi. Bước chập chứng đến trước mặt cô ấy, Yerin có lẽ đã khóc, đôi mắt hơi sưng nhưng sâu thẳm khiến tôi muốn chìm đắm vào bên trong.

Cảm xúc và tình cảm này chưa bao giờ là thay đổi nhưng giờ đây thật trái ngang làm sao khi tôi phải kết thúc nó...

"Wonwoo à, mình đến đây chỉ muốn hỏi một chuyện thôi! Chỉ... chỉ                  cần cậu trả lời thật với mình là được... Cậu và ..."

"Yerin! Chúng ta chia tay thôi!"

Tôi nhắm mắt bật ra một câu nói, chỉ năm chữ đơn giản nhưng cũng đủ khiến trái tim tôi đau đớn như rút cạn hết sức lực. Câu hỏi của Yerin chưa kịp hoàn chỉnh, sự ngỡ ngàng khiến đôi mắt cô ấy dần dần mở to, đôi môi vẫn còn mấp máy cũng dừng lại mà thảng thốt run run. Chỉ có tôi biết rằng, nhìn thấy Yerin như vậy, bản thân mình cũng bức bối như thế nào...

Cuối cùng thì tôi cũng phải đi đến bước đường này...
"Wonwoo?! Cậu đang nói gì vậy.... Thật sự đấy.... Mình đang nghe không rõ..."

Tôi nhắm mắt, cố gắng giữ hơi thở mình bình tĩnh hơn một chút để bật lời một lần nữa. Tôi biết nếu mình nhìn Yerin, mọi nỗ lực để chấm dứt sẽ không thể nào làm được. Chỉ cần là Yerin, mọi thứ sẽ là ngoại lệ...

"Chúng ta... chấm dứt thôi! Con đường phía trước còn rất dài... cả hai cần phải tập trung..."

"Wonwoo oppa?! Sao anh vẫn chưa lên trên vậy! Mọi người và em đợi anh nãy giờ!"

Đột nhiên một giọng nói của cô gái vang lên. Lời nói bị cắt ngang cũng là lúc thái độ Yerin thay đổi. Ánh mắt Yerin chợt đưa qua nhìn về phía sau để rồi khóe môi dần nâng lên một chút. Nụ cười mỉa mai cùng tông giọng giễu cợt, thế mà nước mắt Yerin dần dần chảy ra khiến mặt tôi nóng ran

"Wonwoo, chúng ta chia tay vì lý do gì vậy? Vì chúng ta cần phải tập trung sự nghiệp sắp tới hay chỉ đơn thuần cậu đã đổi thay? Tại sao đến bây giờ cũng không thật lòng dù chỉ một chút... Cậu biết tôi không mong muốn gì nhiều mà?!"

Những lời nói rất nhẹ, Yerin tỏ ra rất bình thản với nụ cười ngọt ngào nhưng tôi biết mình đau đớn thế nào. Giọt nước mắt từ từ rơi xuống, tôi muốn phản bác, muốn giải thích rằng lòng mình chẳng bao giờ thay đổi nhưng giờ đây liệu còn cần thiết không? Đôi môi tôi run run, chẳng thể mở miệng và cũng không đủ dũng cảm để đối diện với mọi thứ...

Tôi biết cô ấy thất vọng về mình thế nào... vậy mà tôi lại chẳng thể nào bào chữa...

"Wonwoo à! Thật sự quá đủ rồi! Tôi cũng quá mệt mỏi với cái cảm xúc như có như không này. Đúng theo cậu muốn... chia tay thôi!"

Yerin quay lưng rời đi nhanh chóng, bước đi vội vàng như thể muốn rời khỏi cuộc đời tôi. Cảm giác đau đớn khiến trái tim siết lại đến khổ sở, tôi cảm nhận được mắt mình cay xè nhưng phải nỗ lực để không rơi nước mắt. Thật buồn cười khi tôi đã vất vả ở Seoul bao lâu này, những bài nhảy như vắt kiệt sức lực vậy mà tôi chưa từng bất lực đến như vậy.

"Oppa?! Chị ấy là Yerin phải không? Người mà anh từng nhắc đến với em đấy!... Dường như chị ấy hiểu lầm gì đó, anh không chạy theo giải thích sao?!"

Siyeon tiến đến trước mặt tôi dò hỏi, gương mặt thẫn thờ của con bé cũng khiến tôi biết được chuyện này đã trầm trọng thế nào. Nhưng mọi thứ đã chấm dứt, những lời giải thích giờ đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa...

"Không cần đâu! Chúng ta lên trên cùng mọi người thôi!"

"Anh bị điên rồi!" – Siyeon chạy đến chặn tôi lại, con bé nhíu mày nhìn tôi không thể tin nỗi – "Chị ấy là người anh rất thích mà, anh chẳng nhớ ngày anh đưa em đi bệnh viện mà lòng lo như lửa đốt vì để chị ấy đợi sao? Anh chẳng phải luôn kể với em về cô gái đó đã khiến anh hạnh phúc thế nào và dường như được tiếp thêm sức lực trong cuộc sống đầy vất vả ở Seoul này sao? Wonwoo à... Anh bị sao vậy?!"

"Đủ rồi! Đừng nói nữa!"

Tôi bực tức quát lại Siyeon, đây là lần đầu tiên tôi la em ấy cũng là lúc tôi biết trái tim mình đau đớn đến không chịu nổi. Những kí ức đã qua như đoạn băng tua lại, hình ảnh vui tươi của Yerin từ ngày đầu gặp gỡ cho đến những giọt nước mắt đọng lại khóe mi. Đến cuối cùng tôi đã biến mối tình của mình đáng thương đến thế.

"Siyeon à! Đừng kể chuyện này với ai. Mọi chuyện đã kết thúc rồi nên cũng đừng nhắc đến nữa..."

Tôi nhắm mắt bước qua con bé còn đang há hốc mồm sững sờ nhìn tôi, đôi chân tê rần và gương mắt cứng đờ, tôi chập chững bước từng bước lên cầu thang lên phòng tập quen thuộc. Trước khi mở cửa bước vào, cố gắng dụi mắt một chút để mình trở nên thật bình thản...

Ấy vậy mà tôi ê chề nhận ra, từ khi nào nước mắt đã rơi, thì ra cuối cùng tôi chẳng thể nào dối lòng mình được nữa...

[Wonwoo's POV]
—————————————

Lâu quá mới viết lại mong mọi người còn ở đây. Ai còn vote và comt cho mình biết với nhé

Continue Reading

You'll Also Like

850 165 9
rồng hoa hừng, rừng hoa hồng
90.4K 4.1K 11
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
128K 5K 66
Story written by GHẺ Thể loại: Cổ trang 12 chòm sao "Khi bạn nhớ một người Và nỗi nhớ ấy dần dần thành tình yêu Rồi tình yêu đó nhờ mối nhân duyên gi...
1.6M 56K 95
Phòng bên cạnh chuyển tới một mỹ nam kiêu ngạo, tự đại, IQ=max, EQ=0. Ngay từ đầu tiên đã bị hắn đưa vào đồn cảnh sát nên Tô Song Song quyết định thù...