[Longfic][HunHan][Ngược thân...

Oleh Yoyo_Deer

255K 13.5K 681

[Longfic][HunHan][Ngược thân, ngược tâm] - Bước từ đau đớn tới thiên đường - Phần 1: Xoay thời gian, anh trở... Lebih Banyak

Chap 2: Lạc lõng
Chap 3: Bỏ rơi
Chap 4: Bạch Thiên
Chap 5: Càng đợi càng xa
Chap 6
Chap 7: Say
Chap 8: Suy nghĩ
Chap 9: Đau đớn
Chap 10: Huyết đỏ
Chap 11: Sụp đổ
Chap 12: Đau đớn gấp bội
Chap 13: Trở về
Chap 14: Đẩy em tới nỗi đau của bất hạnh
Chap 15: Tan vỡ
Chap 16: Rối bời
Chap 17: Em không muốn cả đời tàn phế!
Chap 18: Trả nợ
Chap 19: Người thương
Chap 20: Em muốn có hạnh phúc!
Chap 21: Em cùng anh gánh chịu nỗi đau!
Chap 22: Em cùng anh chia hai thế giới!
Chap 23: Thông suốt
Chap 24: Cho em một gia đình!
Chap 25: Một mình
Chap 26: Kết thúc
Chap 27: Không kịp nữa rồi!
Chap 28: Giữ cho tôi một hồi ức!
Chap 29: Xoay thời gian, anh trở về quá khứ!
Chương 30: Mùa hè này, mong chiếc đồng hồ đừng quay nữa!
Có Ngô Thế Huân!

Chap 1: Gặp gỡ

31.7K 747 39
Oleh Yoyo_Deer


Nếu cho tôi thời gian để quay lại, chỉ một chút thôi...
Tôi thề rằng sẽ chẳng bao giờ để tuột mất bàn tay em...

Mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, chẳng biết tại sao tuyết lại rơi nhiều đến vậy, nhiều tới nỗi Ngô Thế Huân không biết bao nhiêu lần cầm vô lăng lái xe mà vẫn phải đeo đôi găng tay dày cộm. Hiện tại ngồi trong phòng sách làm việc công ty, cũng không ngăn nổi một cỗ run rẩy. 

- Thế Huân à. Mau xuống đây đi. Mẹ tìm thấy Thế Minh rồi này!

Thế Huân ngồi trên phòng sách đọc tài liệu, bỗng nghe thấy tiếng mẹ hắn, lòng vừa dâng trào lên một nỗi chua xót, vừa tức giận đến tột cùng, đã bao nhiêu năm rồi, mẹ hắn vẫn như vậy, vẫn ảo tưởng đi tìm một Ngô Thế Minh. Hắn không ngăn nổi mẹ hắn làm chuyện vô nghĩa nhưng cũng không có biện pháp để rối lòng mình. 

Em trai hắn chết rồi! Ngô Thế Minh đã chết! 

Lê từng bước chân xuống nhà, ánh mắt vô định hướng về phía trước, hắn chỉ bắt gặp ý cười của mẹ hắn, cái ánh mắt đượm buồn của Ngô lão gia, một mực không chịu nhìn tới người con trai đang khép nép ở trước cửa...

- Thế Huân con xem, Thế Minh đi chơi đã về, có phải là hơi gầy không?
- Dạ.

Thế Huân còn chưa thèm nhìn tới con người trước mặt, buông thõng một lời khiến mẹ hắn vui lòng, còn hắn cư nhiên thấy vô cùng đáng ghét.

- Thế Minh...Anh trai con đợi con về để chở con đi ăn kem, cùng con đi học, sau này không được đi đâu nữa, có biết không?


-...


Cậu con trai ấy thoáng chút rụt rè, lo sợ, cũng chẳng cất lên được một tiếng nói, chỉ nhỏ bé đứng ở phía sau, đôi vai run lên khe khẽ, có lẽ là sau lưng chưa có đóng cửa, lãnh trọn từng đợt gió lạnh ngoài kia.

Ngô Thế Huân thấy có gì không đúng, mẹ hắn nói chuyện mà cậu ta tuyệt nhiên không thèm trả lời, không lẽ định làm cao giá ở đây? Bất chợt hắn liếc về chỗ cậu con trai ấy, khuôn mặt cúi xuống, nhưng Thế Huân từ góc độ này vẫn nhìn ra một làn ra trắng, mái tóc màu mật ong khẽ chuyển động có chút rối bời, vài bông tuyết chưa tan còn vương trên tóc , đôi môi mím chặt. Thế Huân không thể nhìn thấy đôi mắt ấy, chỉ thấy hàng mi khẽ lay động, không biết phản ứng ra sao...Thế Huân có chút giật mình, tại sao lại có nét giống Thế Minh tới vậy, quả thực có đôi nét giống...Nhưng chỉ thoáng qua vài giây ngắm nhìn, lòng hắn trực trào một cảm giác khinh ghét, chắc cũng chỉ là vẻ ngoài mà đi lừa gạt người khác...lại là vì tiền, tiền của Ngô gia...

Không gian bỗng im bặt, chỉ nghe thấy tiếng cười mãn nguyện của Ngô phu nhân, ôn nhu vuốt mái tóc màu mật ong của người con trai ấy, tất cả được thu vào tầm mắt của Ngô Thế Huân. Hắn một bước muốn quay đi, nhưng lại bị giọng nói của Ngô lão gia giữ lại..

- Thế Huân, con nói quản gia Trần chuẩn bị một phòng cho Lộc.. à Thế Minh, sau đó xuống thư phòng gặp ta._ Giọng lại giảm đi một chút nặng nề, ôn nhu nói với vô phu nhân.
- Ngọc Nhi, chúng ta về phòng nghỉ thôi, Thế Minh đi đường xa cũng đã mệt, để con đi nghỉ, mai chúng ta lại nói chuyện tiếp với con được không?

- Được được, ngày mai nói chuyện. Thế Minh, mau đi nghỉ sớm, mai mẹ sẽ nấu bữa sáng cho con, Thế Huân cũng vậy, mai sẽ là quần áo cho con đi học.

Thế Huân trực trào nước mắt, cũng một hơi kìm lại trong lòng...Sau hôm kinh hoàng đó, Ngô phu nhân bị rơi vào trạng thái như vậy, chẳng phân biệt được đâu quá khứ, đâu là hiện tại, một mực nói Thế Minh đi chơi xa với bạn chưa thể về, vẫn ngỡ Thế Huân là cậu con trai nhỏ 18 tuổi, hàng ngày vẫn cắp cặp đi học, quần áo nhăn nheo chẳng thèm là ủi. Sáng nào bà cũng lấy hết đồ trong tủ của Thế Huân ra làm những việc ấy, có lần làm xén mấy cái áo nhưng vẫn một mực không cho người làm động một ngón tay. Cứ như vậy suốt mấy năm qua, hễ gặp cậu học sinh nào đi ngang lại chạy tới kêu là Thế Minh, đưa về nhà nuôi dưỡng, có lần mang cả những người không rõ tung tích về chăm bẵm. Đã nhiều lần, người ta tới đòi con họ về nhưng nhất nhất níu tay đòi giữ lại, kêu khóc thảm thiết như đứa trẻ. Mẹ hắn, từ một người phụ nữ nhẹ nhàng, quý phái, tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao lại đẩy gia đình hắn tới bi thảm?

Đợi bóng hai người khuất sau cánh cửa, hắn tiêu sai bước lên cầu thang, cũng chẳng để ý tới người con trai tên " Thế Minh" kia, dù sao cũng chỉ là một vật thay thế, không hơn, không kém, trong mặt Ngô Thế Huân, Thế Minh, em trai hắn chỉ có một, những người khác sau này chỉ có thể là những kẻ hám tiền, hám danh lợi, vô cùng ngứa mắt.

Cậu con trai nhỏ bé ấy đứng nhìn xung quanh một hồi, liền ánh lên vẻ sợ hãi, nơi đây sao lại xa lạ tới vậy? Tuy có ánh đèn vàng ấm áp, có nhiều thứ đẹp, nhưng vô cùng lạnh lẽo, một mình cậu, bóng dáng nhỏ nhoi, lọt thỏm trong phòng khách rộng lớn, một bước cũng không dám nhúc nhích, cho tới khi thấy một người đàn ông đứng tuổi bước tới, chìa tay phía trước chỉ lối đi mới rụt rè cất bước. Từ một nơi bình dị như côi nhi viện, giờ được tới một cung điện nguy nga như vậy, thực không lòng không thấy quen..


Tiếng cửa thư phòng vang lên khô khốc, căn nhà này từ bao giờ đã trở nên vô hồn, không sức sống như vậy? Tất cả mọi thứ như câm lặng, duy chỉ có những con người ở đây đang sống, sống chỉ di chuyển, sống để tồn tại, khái niệm miềm vui hay sự hạnh phúc, sớm đã mất đi.
- Cha gọi con có chuyện gì vậy?
- Thế Huân_ Ngô lão gia thở dài rồi tiếp tục nói - Ta biết con không thấy vui vẻ gì trong chuyện này, nhưng mẹ con, quả thật ta không nỡ.
- Cha! 4 năm vừa qua, cha có từng đếm qua nhà mình đã tồn tại bao nhiêu Thế Minh chưa? 4 năm qua nhà ta đã mấy lần đổ vỡ? 4 năm qua, công ty đã mấy lần rơi vào khó khăn? Ngay cả chân ái, người con thương yêu, Biện Bạch Hiền cũng vì ai đó tên " Thế Minh", vì cứu con nên bây giờ vẫn nằm đó chưa tỉnh lại. Như vậy chưa đủ sao cha?

Trong tiếng nói của Ngô Thế Huân ngày một trầm xuống, có tiễng gì đó vỡ vụn, chua xót, hàng ngàn con dao như đang cứa vào những vết sẹo trong tim hắn, một lần nữa những vệt sẹp ấy lại đau, chúng lại rỉ máu.

- Chiều nay, khi ta và mẹ con đi qua côi nhi viện, mẹ con một mực đòi vào đó rồi bắt gặp Lộc Hàm...

Thế Huân mảy may suy nghĩ miên man, nhưng cũng ngay lập tức vụt tắt ý nghĩ

- Cậu ấy năm nay đã 18 tuổi, ở trong côi nhi viện đã 10 năm. Viện trưởng nói rằng khi đưa cậu ấy về nuôi dưỡng, chỉ nghe có hai từ " máu" " cháy rồi", về sau mới biết, cậu ấy có lẽ chịu một cú sốc nào đó quá lớn, dẫn đến trấn động mà mất trí nhớ, chẳng biết cha mẹ mình là ai, mình thân thế ra sao hay đơn giản là địa chỉ nhà, cái còn lại trong đầu chỉ là cái tên Lộc Hàm. Ta mong con hãy quan tâm nó một chút, không cần như con với Thế Minh, nhưng ít nhất hãy để mẹ con nhìn thấy những gì bà ấy muốn

Thế Huân chẳng bao giờ tin vào chuyện ấy, trong tâm niệm của hắn, cậu con trai tên Lộc Hàm đó, có lẽ là được cha mẹ hắn bắt gặp ở ngoài đường, vì chẳng muốn hắn lo lắng nên nói như vậy. Cái gì mà trấn động? Cái gì mà mất trí nhớ? Hắn vô cùng chán ghét, tất cả chỉ là vỏ bọc cho những kẻ muốn vào Ngô gia.

Ngô Thế Huân nhếch môi cười đầy ẩn ý, dạ một tiễng khô khốc rồi bước ra khỏi phòng. Rốt cuộc hắn phải làm sao với cậu ta, làm thế nào để cậu ta biến khỏi Ngô gia trong tức khắc. Hắn rất mệt mỏi, rất muốn buông xuôi, nhưng Ngô gia, là tất cả những gì thân thiết của hắn, hắn không bảo vệ thì nhất định sẽ sụp đổ, sẽ biến mất như chưa hề tồn tại. Hắn, cuối cùng cũng chỉ muốn lưu lại một chút yêu thương, một chút ấm áp gọi là gia đình.

Đang miên man dòng suy nghĩ, Thế Huân chậm chạp bước lên cầu thang, vài giây sau bắt gặp ánh mắt ươn ướt hướng về hắn, có chút giật mình, có chút hoảng hốt, ánh mắt ấy xoáy sâu vào tâm hắn, đôi môi mấp máy chẳng gọi được hẳn hoi...

- Anh..Anh..Thế Huân!

End Chap 1


Lanjutkan Membaca

Kamu Akan Menyukai Ini

88.3K 4K 76
Tác giả: Chưng Khí Đào Editor: Lạc Y Y (Luo Yi Yi) Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Trọng sinh, Niên hạ, Sinh con, C...
166K 6.9K 99
Tác giả: Cǎo Khải-Nguyên Tên truyện: Tàn Nhẫn Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngược tâm, tra công, nhược thụ, HE (Se) Anh và cậu yêu nhau được 5 năm, n...
6.5K 1K 7
"Nếu kiếp này em cũng bỏ lỡ tôi, thì tôi sẽ không chờ em nữa"
7.6M 424K 83
Chuyện tình của đại ca Kim và hội trưởng Jeon (◕ᴗ◕✿) au: Janie 🔥 CẤM CHUYỂN VER + REUP HAY MANG FIC RA NGOÀI.