Every Little Thing

By ShinAsazuki

100K 7.7K 1.1K

Chắc gom tất cả các CP mình ship vào một series drabble cho xong, đỡ mắc công nghĩ tên =v= 610 là chính vì mì... More

1
2
3
4
5
6 (a)
6 (b)
6 (c) Những điều Lương Xuân Trường không bao giờ biết
7
8
9 - thực ra là 8
10
12 - Nho nhỏ
13
14 - Gác gỗ
15 - Một trăm bước Nguyễn Văn Toàn tiến về phía Quế Ngọc Hải
16 - Phượng ơi
17 - Vẫn là Phượng ơi
18
19 - Perfect Blue
20 - Bus
21
22 - Attack
23 - Embrace
24 - Ôi chao
25
26 - Tuế nguyệt tĩnh hảo (a)
27 - Tuế nguyệt tĩnh hảo (b)
30 - Back to back embrace
31
32
33
34 - Reflection of fear makes shadows of nothing
35 - Fix you
36
37 - Vài câu đối thoại nhảm nhí
38 - Hổng có sao
39 - To live is to fight
40
41 - 1975 (AU)
42
43
44 - Chrysalism (1)
45 - Chrysalism (2)
46 - Chrysalism (3)
47 - Chrysalism (4)
48 - Chrysalism (5)
49 - Chrysalism (6)
50 - Chrysalism (7)
51 - Chrysalism (8)
52 - Chrysalism (9)
53 - Chrysalism (10)
54 - Chrysalism (11)
55 - Chrysalism (12)
56 - Chrysalism (13)
57 - Chrysalism (14)
58 - Chrysalism (15)
59 - Chrysalism (16)
60 - Chrysalism (17)
61 - Chrysalism (18)
62 - Chrysalism (19)
63 - Chrysalism (20)
64 - Chrysalism (21)
65 - Chrysalism (22)
66 - Chrysalism (23)
67 - Chrysalism (Extra 1)
68 - Chrysalism (Extra 2)
69 - Chrysalism (Extra 3)
72 - Drabble
73 - Drabble (2)

11

1.5K 114 3
By ShinAsazuki

Chiều hôm ấy, đồi núi giăng sương dày đặc, một cuối tuần tẻ ngắt chẳng đứa nào thèm xách con xe 82 mà đi rông khỏi đội.

Trong cơn sầm sì u uất của đất trời, thì bầu không khí áp suất thấp cũng đến từ tâm trạng không vui của rất nhiều người. Đầu tiên là thằng Toàn cãi nhau với bạn gái, lầm lì trùm chăn nằm cắm tai nghe chẳng thèm ăn bữa xế. Kế đến là thằng Lếch mới bị bom hàng, ấm ức gọi điện khắp nơi kể lể. Rồi lại thằng Triều chả biết hục hặc gì với chó ngao nhà nó, mặt mũi hầm hè như sắp cắn người.

Cuối cùng, là kẻ mà ở học viện này ai cũng thân, ai cũng quý, nhưng mà không ai dám động đến mảy may, Nguyễn Công Phượng.

Việc Công Phượng khó ở một ngày ba bận thì ai ai cũng biết, việc có người hóa giải được mấy cơn khó ở ẩm ương đó thì chỉ vài người biết, còn việc làm sao để bây giờ Phượng bớt khó ở thì chẳng một ai biết.

Kẻ có lẽ biết duy nhất thì đã ăn vận bảnh bao tóc vuốt vuốt người xức thơm tếch đi từ sáng. Nghe nói là hẹn hò. Nghe nói là một em gái chủ chuỗi nhà hàng nào đấy có tiếng lắm. Lại nghe nói là hotgirl mặt xinh da trắng dáng đẹp. Cần nhan sắc có nhan sắc, cần học thức có học thức, cần sự nghiệp có sự nghiệp. Nếu không thì làm sao lọt nổi vào đôi mắt kén đủ mọi thể loại như thế cho được?

Lần đầu tiên đội trưởng có đối tượng xem mắt, anh em thằng nào thằng nấy như được dẫn đi sở thú, gào rú muốn kéo đàn kéo đống cải trang đi rình. Chỉ là còn chưa kịp đội mũ đeo râu, đã bị một cái lườm muốn sém lông mày của đội trưởng trấn yểm bằng sạch, cun cút thu đuôi về phòng.

Thế là, vào một ngày sương giăng nằng nặng, núi phủ mây mờ, Lương Xuân Trường đi xem mắt.

Áo sơ mi trắng phẳng phiu còn thơm mùi nắng, đôi giày thể thao mới coóng và quần jeans, vừa đủ phóng khoáng, vừa đủ lịch sự. Điển hình soái ca sơ mi trắng, con gái nhà ai mà không đổ cơ chứ? Người nào đó quả quyết nói vậy, trước khi cánh cửa trước mắt anh sập lại, chưa kịp để lọt tiếng thở dài bất đắc dĩ qua khe cửa hẹp.

Lương Xuân Trường đi xem mắt. Trước mắt là một tách cafe nâu đá, xem một hồi đá chảy loãng toẹt vẫn chưa thèm nhấp môi. Cô gái đối diện nói chuyện thú vị quá, từ chủ đề này đến chủ đề khác, kéo anh cứ như đi trên tàu lượn siêu tốc, hai người khúc khích cười không thôi.

Rồi nhân một ngày không có nắng, nàng rủ anh đi mua chậu cảnh. Nàng bảo mình thích cúc vàng, to đẹp, rạng rỡ, lâu tàn. Dù có tàn thì cánh không rụng, cành không thối, bao đẹp. Xuân Trường thì chỉ ú ớ là mình thích xương rồng vì dễ chăm dễ sống, đời cầu thủ cứ bôn ba khắp mọi nơi, thời gian cho gia đình còn chẳng có nữa là hoa cò. Nàng nghe xong cười khanh khách, đặc biệt mua tặng anh một nhánh trường xuân, còn bảo, vì anh là Xuân Trường mà, nên nhất định nhánh cây này có thể vì anh mà sống. 

Xuân Trường nhận lấy, ngu ngơ cười, tay nàng ngát mùi hương, mắt anh xa thẳm. 

Tối muộn, anh đưa nàng về nhà, đèn đường lung linh. Thân thể mềm mại khẽ ngả lên vai anh trong cơn gió núi se sắt, môi thơm đặt lên má chàng tiền vệ một chiếc hôn khẽ khàng nền nã, nàng nói cảm ơn. Bóng hồng tha thướt bước lên bậc thềm cao cao, anh đứng nghiêng đầu vẫy tay chào, một bên má như nóng lên, bỏng rát.

---

Khuya, bác bảo vệ bị dựng dậy mở cổng, mắt còn nhập nhèm hỏi nhỏ, "Hẹn hò hả con? Sao không ở lại với người ta một đêm chứ?"

Xuân Trường cười khẽ, "Đêm con có người đợi cửa."

Nói rồi chậm rãi bước theo con đường ẩm ướt mùi cỏ, bóng hình tan vào đêm lặng.

---

"Sau đó...?"

"Sau đó..."

---

"Nếu em đã khó chịu đến thế, hà tất phải đẩy anh vào vòng tay người khác?"

Anh chỉ nhớ mình nói như vậy, trước khi thân thể mềm nhũn nồng nặc mùi rượu của người nọ đổ ập lên mình, và đôi môi nhạt màu kia ngấu nghiến lấy môi anh như một con báo nhỏ đói bụng lâu ngày.

Xuân Trường đỡ lưng Công Phượng, vừa ôm vừa kéo được vào phòng ngủ trong khi đôi bàn tay không an phận của chàng tiền đạo kia thuần thục lột sạch đồ khỏi người anh, những thứ mới sáng nay chính tay người nọ lần lượt khoác lên.

Công Phượng tuy thần trí mơ hồ nhưng thân thể lại phản ứng vô cùng thành thực, từ đôi chân thon dài hữu lực quấn lấy eo hông anh, đến thắt lưng dẻo dai thích nghi với mọi góc độ thay đổi, từ đôi mắt phủ sương mờ mê hoặc khi động tình, đến tiếng ngâm nga tên anh quyến rũ cực điểm.

Mà ngược lại Xuân Trường, cả thần trí lẫn thân thể đều say rồi.

Nơi ấm áp siết chặt lấy căn nguyên dục vọng không ngừng đòi hỏi, đôi môi người dưới thân mở hé đẩy từng tiếng thở than rất khẽ, và sau một cú thúc hông thật mạnh, bàn tay thon dài tinh tế của gã tiền đạo kia rạch lên lưng anh năm đường kẻ đỏ au.

Họ dụi đầu vào hõm cổ đối phương thở dốc, quấn chặt lấy nhau như song bào thai dính liền và Xuân Trường nghe mình nói, khi gấp gáp hôn lên đôi môi sưng tấy,

"Anh yêu em."

---

"Này này anh xem, cô gái này có ổn không? Là chủ một chuỗi nhà hàng có tiếng, lại còn là hotgirl mặt xinh da trắng dáng đẹp, đúng chuẩn anh thích. Nghe nói gia thế phía sau hùng hậu, nhưng lại đều là người có học thức. Coi như sau này anh giải nghệ, cũng không sợ người ta nói là sống dựa vào nhà vợ."

"..."

"Anh có thích không?"

"Em có thích không?"

"Em thích."

"Vậy thì được."

---

"Không được."

"..."

"Em thiếu anh, làm sao mà được?"

"..."

"Anh thiếu em, lại càng không được."

.

Ba ngàn con sông chỉ múc một gàu nước, chẳng may có người bỏ độc, ngấm vào tận trong máu, ăn vào tận trong xương, chỉ bằng một câu em nói, tẩy được sao?

Nếu sau này không có em, thì anh cũng chẳng cần có sau này nữa.

Thứ muốn có trên đời vô vàn, không đạt được là nuối tiếc.

Người muốn có trên đời chỉ một, không giữ được là bi ai.

Một đời còn mênh mang đến vậy, nhẽ chỉ còn có thể thở dài?

Nên, em đừng buông tay nữa.

Được không?

---

Đêm lạnh như nước, chỉ có mắt môi ai ấm mềm.

Nhánh trường xuân duy nhất anh muốn dùng cả máu trong tim nuôi dưỡng, cũng chỉ có người này thôi...

---

End.

A/N: Tại sao tự nhiên nó lại sến lụa như thế? Tại vì đây là plot cũ cho một CP khác, bỏ uổng nên dùng lại.

Continue Reading

You'll Also Like

11.5K 1.1K 13
Đói fanfic quá tự làm v =)))
13.4K 1.2K 19
Nói chung là ngoài chú và anh ra thì cái gì cũng giả Mỗi cái là một cốt truyện khác nhau không liên quan nhé
28.7K 1.4K 11
đại phản diện sống lại tự cứu bản thân
8.9K 952 11
❌Khuyến cáo: Truyện của tớ sẽ không giống với đời thật ạ. Trừ Chú và Anh mọi thứ đều do tớ tưởng tượng ❌Vì là thể loại EABO nên chắc chắn sẽ có yếu t...