Nhóc Ôsin! Em là vợ tôi - Tin...

By Tinnamy

79.1K 3.6K 389

Tác giả: Tinna My Thể loại: Ngôn tình hiện đại, lãng mạn Tình trạng: Đang sáng tác Độ tuổi: [T] Tóm tắt truyệ... More

Chap 1
Chap 2
Chap 3
Chap 4: Cậu ơi! Đợi em
Chap 5
Chap 6
Chap 7
Chap 8: Mày có về không?
Chap 9: Tống cổ nó đi cho tôi!
Chap 10
Chap 11
Chap 12
Chap 13
Chap 14
Chap 15
Đôi lời tâm sự
Chap 16
Chap 17
Chap 18
Chap 20
Chap 21
Chap 22
Chap 23: Thổ lộ hay không đây?
Chap 24: Mẹ ơi, nó đi rồi!

Chap 19

1.2K 59 10
By Tinnamy

Hồi ức...

"Yum, Kan, chị hai có mua humburger cho hai đứa nè!"

Lúc đó cô vào nhà cậu cũng được ba tháng, chị hai đi làm thường mua bánh kẹo vặt về cho cả hai ăn. Lần nào cũng là cô được phần nhiều hơn cậu, cậu còn hay ghen tị la lối bảo chị hai thiên vị, thương em ghẻ hơn em ruột. Lần này chị hai mua hamburger cho cả hai.

Lúc người giúp việc lấy bánh ra đĩa cho cả hai, hàng lông mày của cô khẽ chau lại.

Mặc dù khi mẹ còn sống, nhà nghèo không mua nổi cái hamburger như bây giờ nhưng cô đã được nếm thử hương vị và biết bên trong bánh có nguyên liệu gì. Cô rất ghét ớt xanh, mặc dù không cay nhưng cô không ăn được. Lúc đó còn bị mẹ la, bảo phải tập ăn cho biết. Ấy thế mà nguyên một tuần ngày nào cũng có món "ớt xanh" trên mâm cơm nhỏ. Thật sự cô nuốt không trôi dù là miếng nhỏ nhất.

"Em sao vậy?"

Chị thấy cậu đã bắt đầu ăn nhưng cô vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào bánh, nên hỏi.

"Mày không ăn tao ăn hết đó."

Đang định trả lời thì thấy cậu lên tiếng, cô nhìn qua thấy cậu đang cắn miếng ớt xanh thì xanh hết cả mặt, chị nhìn biểu hiện của cô thì hỏi:

"Em không ăn được ớt xanh?"

Cô khẽ gật đầu. Chị mỉm cười rồi nói người giúp việc lặt miếng ớt xanh trong phần bánh của cô ra. Sau khi xong, cô cũng bắt đầu ăn.

Cậu nhìn cô rồi bỉu môi, nói:

"Con ngu, mày không ăn đủ rau củ không cao được đâu. Cứ vậy đi, cỡ mười năm nữa mày chỉ đứng tới nách tao thôi."

Chị phì cười với cách nói chuyện của cậu. Con bé đáng yêu vậy mà được cậu đặt biết bao nhiêu biệt danh, nào là: Con lợn, con lùn rồi giờ là con ngu... thật hết biết.

"Em phải tập ăn ớt xanh đi bé con, nó cũng rất ngon mà."

Chị xoa đầu cô mỉm cười rồi đứng lên về phòng. Thế là dưới phòng khách um sùm chỉ vì cô không ăn ớt xanh mà cậu lại rất ghét đứa nào bỏ thừa thức ăn...

Quay về hiện tại...

"Hà My sao vậy? Cậu vẫn chưa ăn ớt xanh được hả?"

Hằng quay qua khi nghe câu lẩm bẩm của cô. Rồi giúp cô lấy phần ớt xanh ra.

"Cậu... cậu ấy không ăn được ớt xanh à?"

Vương quay qua hỏi Hằng, trong một phút bất cẩn cả cô và Hằng đều lẩm bẩm.

"Từ nhỏ đến giờ có biết ăn đâu."

Gương mặt cậu thoáng hiện ý cười. Thì ra mày ở đây, thế giới có nhiều người không biết ăn ớt xanh đi chăng nữa thì tao vẫn nhận ra mày. Hà My sao? Hình như chị hai có nhắc qua cái tên này, thảo nào mình nghe thấy quen như vậy. Để vài hôm nữa xem, để cho mày tự nhận bản thân mày là ai, đồ lùn.

Cô cũng biết là bản thân lỡ lời, cũng thấy biểu hiện trên khuôn mặt của cậu. Một phút, chỉ một phút thôi, trái tim bỗng đập nhanh hơn bình thường.

"Anh trai, ăn gì em mua cho?!"

Chi thấy cậu cứ ngẩn ngơ suy nghĩ thì khẽ cười, có lẽ đã nhận ra gì đó rồi, em trai nhỉ? Mà kể cũng lạ, sao bà chị của hai đứa này với bác gái lại cứ phải chơi trò ly biệt này nhỉ? Cứ nói với hai đứa nó cho xong chuyện đi không, còn kế hoạch này kế hoạch nọ nữa.

"Ly nước lọc thôi."

"Không ăn sao?"

"Ừ, không đói."

"Thế nhóc nhịn đi."

Biết là đã nhận ra rồi nên Chi không giả vờ nữa, giờ chỉ đợi cô bé kia tự nhận bản thân mình là ai thôi. Công việc của Chi đã xong, từ mai không phải đến trường nữa nên hôm nay rộng lòng phục vụ thằng nhóc này một hôm vậy.

Cậu cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến nhiều người lầm tưởng là cậu thích cô.

Mà cũng có thể nói như vậy.

Ăn xong, ngồi nói chuyện phím một lúc rồi lên lớp. Dọc đường đi, có rất nhiều người hỏi thăm cậu, còn hỏi tình cảm của cậu với Yum đã tiến triển chưa hay vẫn anh trai em gái? Cậu chỉ cười cho qua rồi đi lên lớp, đã khẳng định Hà My là đứa cậu cần tìm nên tâm trạng cậu khá vui.

Mày tưởng, trốn được tao sao? Mày tưởng, đổi tên là tao không nhận ra sao? Nực cười!

Chi lấy điện thoại gọi cho Như, kể hết sự việc cho Như nghe.

"Thằng nhóc thông minh hơn chị tưởng. Em cứ tiếp tục đến trường, liên tục công kích xem thằng bé có phản ứng gì không?"

"Hả? Sao em lại vẫn phải đến trường chứ?! Chị không biết em trai chị đối xử với em tàn nhẫn như nào đâu, nó gọi em là đồ lùn đó. Em... chỉ muốn băm nhỏ nó ra thả cho cá ăn thôi." Chi nghiến răng gằn từng chữ một.

"Ha ha, thằng nhóc đó gọi em như vậy sao? Không phải cũng nhận ra bản thân lùn hơn Vương rồi chứ?"

"Chị này... quá đáng. Em biết rồi... dạ rồi, em cúp máy nha. Bai bai."

Cả buổi, cậu không chăm chú bài giảng của giáo viên trên bục, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn cô. Ánh mắt hiện lên tia vui mừng, hồi hộp cũng như cô vậy. Cũng có cảm giác sợ, sợ cô không nhận ra cậu. Sợ... cô quên cậu vì năm năm trước cậu bỏ đi không nói với cô một lời nào.

Con người cứng cáp đến mấy, mạnh mẽ đến bao nhiêu cũng có lúc sợ, sợ một người từng xem họ là tất cả quên họ. Sợ người ấy nhìn họ với ánh mắt xa lạ như chưa từng quen. Sợ cảm giác thấy họ nói chuyện thân mật với một người khác không phải mình. Càng sợ hơn là chính miệng họ nói: Từ trước đến nay mình không là gì với họ.

Ngày học mệt mỏi cũng trôi qua, cậu không ở lại gặp mặt một vài người bạn cũ mà đi thẳng ra xe về nhà. Đến nơi, cậu vội đến nỗi cặp cũng không cầm vào.

"Mẹ, mẹ ơi!"

"Sao đấy con trai, mới đi học về mà um sùm vậy?"

"Chị hai đâu ạ? Con có chuyện muốn hỏi mẹ với chị hai."

Ánh mắt kiên quyết của cậu khiến bà Châu cười thầm trong lòng. Thằng nhóc này, chưa gì đã sốt sắng như vậy rồi. Để xem con định nói gì nào.

"Chị đây, đi học có gì vui muốn kể cho chị với mẹ nghe hả?"

Như đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp, đã nghe được chuyện từ Chi nên không gấp gáp như ai kia không biết chuyện gì.

"Con nhỏ Yum tên là Hà My hả mẹ?"

"Oh, không phải có người không quan tâm con bé, mấy năm về trước còn để con bé dầm mưa sao? Con hỏi như vậy là có ý gì?"

"Con..."

Cậu ấp úng cả buổi không thốt được chữ nào. Bà Châu cũng không vội, cứ bình thản uống tách trà. Như không thể tiếp tục đợi chờ thằng em ngu ngốc của mình nên vào bếp tiếp tục nấu bữa trưa.

"Con... vì con lỡ thích nó rồi, mẹ ạ!"

Câu nói chỉ lí nhí thôi, như kiểu nói một mình cậu nghe vậy. Mà bà Châu khẽ mỉm cười, con trai bà đẻ ra không lẽ bà lại không biết tính cậu.

Con trai, yên tâm đi. Ta đã chấp nhận con bé là con dâu từ khi vừa nhìn thấy nó. Ta biết nó là đứa duy nhất cưng chiều cũng như trị thói ăn nói thô lỗ với người khác như con. Chỉ là quân tử không thấy gian nan không trưởng thành, ta mới phải sắp xếp một màn kịch nhỏ cho con nhận ra ai mới là người quan trọng với bản thân con. Nếu con không nói sớm cho ta biết, nếu con không về Việt Nam sớm hơn dự định, ta đã không kìm lòng được mà gã con bé cho một người khác.

Chưa đủ tuổi chúng ta có thể đính hôn mà. May mà con về kịp lúc, nhận ra bản thân thích con bé nếu không, nhóc Huy cướp bé Yum khỏi con trai mẹ rồi.

"Con nói gì?!"

Mặc dù bà Châu nghe nhưng vẫn hỏi cậu. Cậu ngại quá hóa giận, vội đứng lên chạy về phòng, không quên để lại câu nói:

"Con nói là con thích nó, con thích Yum!"

Continue Reading

You'll Also Like

280K 11.3K 97
WE ARE... CÂU CHUYỆN TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA (We are... คือเรารักกัน) Tác giả: Parawee Độ dài: 77 chương "Lần đầu gặp gỡ chẳng có tí ấn tượng nào, như...
259K 19K 107
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
242K 7.2K 20
[ Edit - Song tính/ Thô Tục ] Giải Cứu Cửa Hàng Sextoy Hán Việt: Trực Bá Ngoạn Phê Dã Năng Vãn Cứu Dụng Phẩm Điếm Mạ Tác Giả: A Nhược Tình trạng bả...
712K 51.2K 89
Tên truyện: Thì thầm bên tai em Tác giả: Cố Chi Tình trạng bản gốc: 66 chương chính văn + 15 phiên ngoại Editor: Tiểu Mạch ----------------------- T...