[Cao H, 1v1] Mộng Dục - Huyền...

By HuyenNamida

13M 233K 31.4K

Tên: Mộng dục Tác giả: Huyền Namida Thể loại: Sắc, siêu sắc, siêu siêu sắc (1v1) Số chương: chả rõ Tình trạng... More

Chương 1: Tôi muốn hắn phục vụ đêm nay
CHương 2: Đêm thác loạn (1)
Chương 3: Đêm thác loạn (2)
Chương 4: Ngày cấm (1)
Chương 5: Ngày cấm (2)
Chương 6: Ngày cấm (3)
Chương 7: ngày cấm (4)
Chương 8: ngày cấm (5)
Chương 9: Người em trai từ trên trời rơi xuống (1)
chương 10: Người em trai từ trên trời rơi xuống (2)
chương 11: Người em trai từ trên trời rơi xuống (3)
chương 12: Người em trai từ trên trời rơi xuống (4)
Chương 13: Gọi cho tôi khi cô cần (1)
Chương 14: Gọi cho tôi khi cô cần (2)
Chương 15: Kích tình trong xe (1)
Chương 16: Kích tình trong xe (2)
Chương 17: Kích tình trong xe (3)
Chương 18: Tôi muốn anh xâm phạm
Chương 19: Bức người
Chương 20: Hoan ái lần nữa (1)
Chương 21: Lần nữa hoan ái (2)
Chương 22: Đạt tới cao trào
Chương 23: Có ân báo ân, có thù tất trả
Chương 24: Gặp lại người quen
Chương 25: Trịnh Liệt gặp Lâm Trạch
Chương 26: Câu chuyện năm mười lăm tuổi
Chương 27: Tôi hận anh
Chương 28: Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi
Chương 30: Trao đổi và điều kiện (1)
Chương 31: Trao đổi và điều kiện (2)
Untitled part
Chương 32: Trao đổi và điều kiện (3)
Chương 33: Trao đổi và điều kiện (4)
Chương 34: Trao đổi và điều kiện (5)
Chương 35: Con gái sẽ bảo vệ hai người
Chương 36: Kế hoạch của Khiên Thục Linh
chương 37: Nhận ra
Chương 38: Cảnh xuân nhà người ta (1)
Chương 39: Cảnh xuân nhà người ta (2)
Chương 40: Cảnh xuân nhà người ta (3)
Chương 41: Nguy hiểm cận kề (1)
Chương 42: Nguy hiểm cận kề (2)
Chương 43: Nguy hiểm cận kề (3)
Chương 44: Trò chơi chỉ mới bắt đầu
Chương 45: Mới như vậy mà đã muốn sao?
Chương 46: Hãy tránh xa Trịnh Liệt
Chương 47: Tổn thương
Chương 48: Tôi hận anh bằng cả tính mạng
Chương 49: Hắc Y - đệ nhất thần y
Chương 50: Tình cảm là phải tin tưởng lẫn nhau và không có sự lừa dối
Chương 51: Xong rồi
Chương 52: Lời thừa nhận tình yêu
Thông báo về lịch đăng Mộng Dục p2
Chương 53: Muốn trốn khỏi Trịnh Liệt
Chương 54: Dụ hoặc trong phòng tắm (1)
Chương 55: Dụ hoặc trong phòng tắm (2)
Chương 56: Triền miên dục ái (1)
Chương 57: Triền miên dục ái (2)
Chương 58: lần đầu gặp trong quá khứ
Chương 59: Bắt đầu cho kế hoạch bỏ trốn
Chương 60: Không gặp lại
Đạo ???
Chương 61: Chạy trốn sang Anh quốc (1)
Chương 62: Chạy trốn sang Anh quốc (2)
Chương 63: Gặp mặt Paul Khải Ân
Chương 64: Rơi vào miệng cọp
Chương 65: Trịnh Liệt sang Anh quốc
Chương 66: Chạm mặt
Chương 67: Mối quan hệ giữa Trịnh Liệt và Paul Khải Ân
Chương 68: Cuồng dã (1)
Chương 69: Cuồng dã (2)
Chương 70: Cô yêu hắn
Chương 71: Biết tin có thai
Chương 72: Gặp tai nạn
Chương 73: Tin không thể biết
Chương 74: Sự đau khổ của Lâm Vĩnh Túc
Chương 75: Trở về
Chương 76: Đúng là anh
Chương 77: Cầu hôn
Đôi lời của tác giả
Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân
Ngoại truyện 2: Tiểu bảo bối nhà họ Trịnh
Ngoại truyện 3: Khi phụ nữ có thai ghen
Ngoại truyện 4: Paul Khải Ân và quá khứ
Chuyên Mục PR truyện
Ngoại truyện 5: Trịnh Liệt gặp Paul Khải Ân
Ngoại truyện 6: Chuyện tình Vô Dĩnh Kỳ và Khiên Thục Linh
Mộng Dục tròn 2 tuổi
Lời nhắn cho tôi của một năm sau

Chương 29: Tôi sẽ là của anh

132K 2.4K 275
By HuyenNamida





Đứng ngoài phòng bệnh 1455

Lâm Vĩnh Túc nép mình bên cánh cửa nhìn Khiên Thục Linh đang dây dựa chằng chịt ở trên giường bệnh, ngồi bên cạnh là chàng trai khôi ngô Vô Dĩnh Kỳ.

Khuôn mặt của Vô Dĩnh Kỳ trông không được tốt lắm, hai tay cậu nắm chặt lấy tay của Khiên Thục Linh, đưa lên môi hít nhẹ: "Tôi xin lỗi." Giọng nói như phát ra bằng hơi mũi có chút khó nhọc.

Khiên Thục Linh nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, dường như là đnag ngủ say. khuôn mặt bà vẫn vô cùng xing đẹp, có điều sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, như thể một cành thủy tinh trong nước vậy.

Lâm Vĩnh Túc đứng bên cửa, nhìn một hồi lâu lại không có cách nào mà nhìn thêm nữa, đành xoay người đi.

Lúc đi tới đoạn rẽ hành lang, cô còn quanh quẩn nghe được giọng nói của chàng trai kia: "Tôi sẽ tìm bằng được bọn chúng..." những chữ còn lại Lâm Vĩnh Túc không nghe thấy gì, bởi vì trong ngực trái của cô cũng đang gào lên năm chữ "Phải tìm bằng được chúng."

Phải. Cô nhất định phải tìm bằng được người đã hại mẹ cô thành ra như vậy.

Đi qua cánh cửa xoay của bệnh viện A, Lâm Vĩnh Túc khẽ dừng chân, ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh vời vợi cuối hạ.

Ông thật biết đùa, ông trời ạ. Từ một gia đình đang êm ấm hạnh phúc như vậy, đùng một cái ông liền cho mỗi người một cái kết như thế này sao?

Bố cô chết. Mẹ cô thì bị hành hung vào buổi tối, không những thế còn là ngay trước nhà mình. Để bây giờ đây, một người phụ nữ cao ngjao kiên cường là thế lại nằm bất động một chỗ trên giường bệnh.

Ông trời ạ, đã có ai nói cho ông biết chưa? Ông là kẻ tâm thần.

Bước chân vừa nhấc lên định đi thì có một chiếc xe lướt qua trước mặt Lâm Vĩnh Túc.

Sau một giây đứng hình, Lâm Vĩnh Túc chợt nhận ra chiếc xe đó, nhận ra bóng hình không được rõ ràng trong chiếc xe đó, là hắn. Trịnh Liệt!!!

Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi.

Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi..

Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi...

Sớm thôi...

Chợt một câu nói như có như không đột nhiên không ngừng vọng lên trong đầu Lâm Vĩnh Túc.

Liệu...

Liệu có phải là...!?

Mang theo nghi hoặc, không chần chừ thêm chút nào, Lâm Vĩnh Túc chạy theo vẫy một chiếc taxi rồi leo lên: "Đi theo chiếc xe phía trước giúp tôi. Làm ơn! Nhanh lên!"

***____________

Két!!!

Chiếc xe màu đen phía trước của Trịnh Liệt dừng lại trước một toà nhà lớn. Không những lớn mà là vô cùng lớn.

Nhưng là Lâm Vĩnh Túc không có tâm trạng để trầm trồ về độ lớn hay quy mô của nó mà chỉ nhanh chóng trả tiền taxi rồi chạy vào cổng lớn của toà nhà, nơi mà Trịnh Liệt vừa bước vào.

Cô vào cửa rất dễ dàng, dường như là không cần tốn sức để bịa một lý do nào đối với bảo vệ mà đã vào cửa thẳng, không một ai ra ngăn cản.

Đi đến thang máy thì cánh cửa thang máy vừa khép lại, cô đứng trước cửa thang máy vùea đóng đó ngước lên nhìn bảng hiện thị số tầng.

Tầng năm mươi sao?

Ngay lập tức, Lâm Vĩnh Túc bấm thang máy bên cạnh, cửa vừa mở cô liền chạy vào, bấm tầng năm mươi.

Ting!!!

Thang máy mở ra.

Lâm Vĩnh Túc bước ra khỏi thang máy, đảo mắt nhìn quanh, như có như không một dáng người rất quen mắt, quần tây, sơ mi trắng, phong thái ngạo nghễ, khí chất lãnh mặc vừa bước vào căn phòng cuối cùng của tầng năm mươi.

Lâm Vĩnh Túc đi tới căn phòng đó, nhìn tấm bảng trên cửa mà khẽ nhíu mày.

Tổng giám đốc?

Sao hắn ta lại vào phòng của tổng giám đốc?

Chẳng lẽ...

Đúng rồi!!!

Hắn là "nhân viên cao cấp" của hộp đêm, vậy thì không ngoại trừ khả năng là hắn đang đi gặp khách hàng được. Nói vậy, hẳn là chủ nhân căn phòng này là phụ nữ!? Nghĩ như thế khiến trong lòng Lâm Vĩnh Túc khó tránh khỏi có chút khó chịu.

(Na: đến giờ nó vẫn nghĩ Trịnh ca của tui là TRAI BAO kìa? Ai thông não nó giúp tui đi.)

Cô có nên vào trong!? Có nên không?

Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng tay cô đã đưa lên gõ cửa rồi.

"Vào đi."

Một giọng nói trầm thấp rất có từ tính phát ra, lọt vào tai Lâm Vĩnh Túc, như có dòng điện khiến chân cô khẽ run.

Cô mờ cửa, bên trong là một không gian rộng mênh mông, thoang thoảng lan tràn trong đó là mùi trầm hương nhẹ nhàng.

Căn phòng với màu chủ đạo là màu đen, xen lẫn những hoạ tiết tinh tế, ở giữa đặt một chiếc bàn làm việc, ngoài ra không còn gì khác.

Phía bên phải và cả bên trai bàn làm việc là một dãy cửa sổ sát đất bằng kính cách âm loại thượng hạng, màu kính trong vắt như thể là vô hình vậy, nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn cô đã nghĩ rằng căn phòng như thế này mà lại trống trơn như vậy, đến cả bức tường cũng không xây nổi sao!?

Nhưng là...

Như thế nào người đang ngồi trước bàn làm việc lại là Trịnh Liệt.

Lâm Vĩnh Túc đứng ở cửa không nhúc nhích nhìn khuôn mặt nghiêm túc chuyên chú lật giở những trang tài liệu đang đặt ở trên bàn.

"Cô đến đây làm gì?"

Trịnh Liệt mở miệng, sau đó gấp lại tập tài liệu, dựa lưng vào sau ghế, đưa ánh mắt như chim ưng nhìn cô.

Lâm Vĩnh Túc dường như bừng tỉnh, bước nhanh lại trước mặt Trịnh Liệt, trong mắt gợn lên sự tức giận và chất vấn: "Trịnh Liệt, anh đã làm gì mẹ tôi!?"

Nhíu mày một cái, Trịnh Liệt không nói gì.

"Anh nghĩ mình là ai hả? Thần thánh phương nào mà muốn động vào ai thì động hả? Mẹ tôi..."

"Trịnh tổng, toàn bộ cổ phiếu của công ty Lâm Noãn đã được thu mua..." Lâm Vĩnh Túc còn chưa nói hết thì có một cô gái bước vào, trên tay còn cầm theo một tập tài liệu chi chít những chữ và con số. Cô gái đó vừa bước vào phòng bỗng dừng lại bước chân, nụ cười trên môi cũng nhạt dần, nhưng sau đó lập tức lấy lại nụ cười, nện xuống sàn nhà những tiếng lộc cộc của giày cao gót. "Của anh đây ạ."

Cô gái đến trước mặt Trịnh Liệt, nở nụ cười xinh đẹp đặt tập tài liệu lên bàn của hắn, lúc đi ngang qua Lâm Vĩnh Túc còn cố tình liếc mắt một cái rồi rất nhanh đưa mắt đi chỗ khác, như thể cô ta vừa không may nhìn phải một thứ rất bẩn nên phải tránh đi vậy.

"Thư kí Ngô. Cô chưa được sự cho phép của tôi mà đã vào phòng tôi sao?" Trịnh Liệt không nhanh không chậm, không lạnh không nóng, trầm trầm ổn ổn nhìn thư kí Ngô mà nói ra từng chữ, ánh mắt của hắn khiến cho thư kí Ngô không tự chủ mà tim đập thịch một cái, trong ánh mắt hiện lên tia sợ hãi, cô ta liền luống cuống: "Xin lỗi, xin lỗi Trịnh tổng. Tôi xin phép ra ngoài ạ." Nói xong, thư kí Ngô lập tức xoay người bước ra, để lại trong căn phòng lớn hai con người, đó là Trị h Liệt và Lâm Vĩnh Túc.

Sau một hồi ngơ ngác, Lâm Vĩnh Túc cũng bừng tỉnh.

Lâm Noãn?

Cổ phiếu của Lâm Noãn?

Toàn bộ cổ phiếu của Lâm Noãn?

Lâm Vĩnh Túc đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt: "Chẳng lẽ anh..."

Hắn không phải là nhân vuên của hộp đêm sao? Không phải là người bán thân để kiếm sống sao?

Hắn không phải là kẻ nghèo khó, không phải là muốn trả thù bố cô sao?

Vậy mẹ cô, còn cả công ty của ông ấy thì có liên quan gì mà hắn lại còn muốn diệt tận gióc đến như vậy?

"Làm ơn... đừng động vào Lâm Noãn."

Phải! Lâm Noãn là công sức, là tâm huyết cả đời của Lâm Trạch, bố cô. Cô không thể trơ mắt nhìn tâm huyết cả một đời ông bị đổ trong tay kẻ khác được. Cô dù không làm được gì, thì ít nhất cũ g phải giữ được nó ở lại. Như vậy thì ít nhất bố cô ở đâu đó sẽ được mỉm cười.

Trịnh Liệt nghe cô nói vậy, không có phảm ứng gì, chỉ nhìn cô một lúc, nói: "Không động đến Lâm Noãn, tôi được gì?"

Nhìn vào đôi mắt sắc bén của Trịnh Liệt, Lâm Vĩnh Túc khẽ run hai bả vai. Đôi môi mấp máy nhưng rồi lại không thốt ra được lời nào. Đứng lặng như vậy một hồi, hai bàn tay Lâm Vĩnh Túc chầm chậm đưa ra sau lưng, "roẹt" một tiếng, kéo khoá áo liền tuột ra, chiếc váy áo đang mặc trên người cũng theo đà mà rơi xuống.

"Tôi sẽ là của anh."

Trịnh Liệt ngẩng đầu, nhìn vào thân thể trắng noãn, trên da thịt vẫn còn in dấu tím đỏ của đợt ân ái trên xe hôm trước còn mờ nhạt thấy được, trong mắt hắn lại phát ra tia khao khát.

(Na: chậc, lại phải sắm xô đựng máu rồi *lau lau mồ hôi*)

Continue Reading

You'll Also Like

31.3K 646 189
诱情:神秘上司的邀请 Tác giả: Ân Tầm | 殷寻 Nguồn convert: tangthuvien, wenquba Editor: tabbycat0405@kites.vn, vanhbui@kites.vn Beta: tabbycat0405@kites.vn Thiết...
2.9K 167 20
Tên truyện: Kiếp sau sẽ không bỏ lỡ Tác giả: Phúc Phễu Thể loại: Hiện đại, trọng sinh, thanh xuân vườn trường, HE Số chương: 20 chương Giới thiệu: Mộ...
465K 8.9K 67
Số chương: 64c + 3nt Thể loại: gương vỡ lại lành, HE Truyện không phải do mình edit, mình chỉ cop về đọc cho tiện. Nếu có vi phạm gì thì ib mình sẽ g...
1.4M 11.3K 10
Tên tác phẩm: Hào Môn Kinh Mộng 1: 99 Ngày Làm Cô Dâu Tác giả: Ân Tầm Thể loại: Hiện đại, hào môn, ngược; HE Dịch: Quick Translator Edit: HappyOned...