Chương 29: Tôi sẽ là của anh

132K 2.4K 275
                                    





Đứng ngoài phòng bệnh 1455

Lâm Vĩnh Túc nép mình bên cánh cửa nhìn Khiên Thục Linh đang dây dựa chằng chịt ở trên giường bệnh, ngồi bên cạnh là chàng trai khôi ngô Vô Dĩnh Kỳ.

Khuôn mặt của Vô Dĩnh Kỳ trông không được tốt lắm, hai tay cậu nắm chặt lấy tay của Khiên Thục Linh, đưa lên môi hít nhẹ: "Tôi xin lỗi." Giọng nói như phát ra bằng hơi mũi có chút khó nhọc.

Khiên Thục Linh nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiền, dường như là đnag ngủ say. khuôn mặt bà vẫn vô cùng xing đẹp, có điều sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, như thể một cành thủy tinh trong nước vậy.

Lâm Vĩnh Túc đứng bên cửa, nhìn một hồi lâu lại không có cách nào mà nhìn thêm nữa, đành xoay người đi.

Lúc đi tới đoạn rẽ hành lang, cô còn quanh quẩn nghe được giọng nói của chàng trai kia: "Tôi sẽ tìm bằng được bọn chúng..." những chữ còn lại Lâm Vĩnh Túc không nghe thấy gì, bởi vì trong ngực trái của cô cũng đang gào lên năm chữ "Phải tìm bằng được chúng."

Phải. Cô nhất định phải tìm bằng được người đã hại mẹ cô thành ra như vậy.

Đi qua cánh cửa xoay của bệnh viện A, Lâm Vĩnh Túc khẽ dừng chân, ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh vời vợi cuối hạ.

Ông thật biết đùa, ông trời ạ. Từ một gia đình đang êm ấm hạnh phúc như vậy, đùng một cái ông liền cho mỗi người một cái kết như thế này sao?

Bố cô chết. Mẹ cô thì bị hành hung vào buổi tối, không những thế còn là ngay trước nhà mình. Để bây giờ đây, một người phụ nữ cao ngjao kiên cường là thế lại nằm bất động một chỗ trên giường bệnh.

Ông trời ạ, đã có ai nói cho ông biết chưa? Ông là kẻ tâm thần.

Bước chân vừa nhấc lên định đi thì có một chiếc xe lướt qua trước mặt Lâm Vĩnh Túc.

Sau một giây đứng hình, Lâm Vĩnh Túc chợt nhận ra chiếc xe đó, nhận ra bóng hình không được rõ ràng trong chiếc xe đó, là hắn. Trịnh Liệt!!!

Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi.

Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi..

Rồi cô sẽ phải tìm tới tôi sớm thôi...

Sớm thôi...

Chợt một câu nói như có như không đột nhiên không ngừng vọng lên trong đầu Lâm Vĩnh Túc.

Liệu...

Liệu có phải là...!?

Mang theo nghi hoặc, không chần chừ thêm chút nào, Lâm Vĩnh Túc chạy theo vẫy một chiếc taxi rồi leo lên: "Đi theo chiếc xe phía trước giúp tôi. Làm ơn! Nhanh lên!"

***____________

Két!!!

Chiếc xe màu đen phía trước của Trịnh Liệt dừng lại trước một toà nhà lớn. Không những lớn mà là vô cùng lớn.

Nhưng là Lâm Vĩnh Túc không có tâm trạng để trầm trồ về độ lớn hay quy mô của nó mà chỉ nhanh chóng trả tiền taxi rồi chạy vào cổng lớn của toà nhà, nơi mà Trịnh Liệt vừa bước vào.

[Cao H, 1v1] Mộng Dục - Huyền NamidaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ