[Shortfic][HUNHO] Tại Sao Lại...

Bởi PhuongHy263

17.3K 957 123

Author: Phương Hy Pairings: Thế Huân x Tuấn Miên, một chút Xán Liệt x Bạch Hiền Raiting: boyxboy Note: - khôn... Xem Thêm

Cuộc sống của cậu
Cuộc sống của anh
Lần đầu gặp
Thỏa thuận của cả hai
Cãi vả là chuyện thường
Sự thay đổi kinh ngạc
Không phải giấu mà là chưa thể nói
Có yêu mới có ghen
Diễn hay thật?
Tỏ tình
Hai kẻ ngốc
Vấn đề được giải quyết
Thật lòng yêu thương

Bắt đầu rung động

985 55 7
Bởi PhuongHy263

Kim Tuấn Miên là một người có thể nói là.....ừm.....là đa thể loại. Ngốc có, thông minh cũng có, trầm tính có, sôi nổi cũng có, bởi mới nói chẳng có ai biết trước được cậu sẽ nói gì cũng chẳng có ai lường trước được cậu sẽ làm gì. Thế Huân dù là vị Chủ tịch với nhiều năm kinh nghiệm cũng phải chịu thua khi được hỏi về vấn đề 'Tuấn Miên sẽ làm gì để giải đáp câu đố của anh đưa ra?'

Nói đến câu đố, thì lại nhức đầu với cậu.

Mỗi ngày khi Thế Huân vừa ngồi vào bàn ăn sáng thì cứ như rằng có tập bài sẵn vậy. 

- Nè! Anh cũng biết tôi ngốc đến cỡ nào mà, cho nên anh nói tôi nghe đi tại sao anh lại tức giận chứ?- anh vẫn ngồi ăn với một khuôn mặt lạnh lùng mà trước giờ cậu chưa từng thấy và cũng chẳng có câu trả lời từ anh.

- Anh chú ý nghe tôi nói chút được không?- cậu phát cáu lên khi bị anh bơ.

- Anh đố người ta thì cũng phải cho gợi ý chứ.- cậu như muốn nhảy lên người anh mà bóp cái cổ thon dài đó rồi lắc đến khi anh chịu nói mới thôi. Mà ai cũng biết là cậu không có gan làm vậy.

Ngô Chủ tịch vẫn không để ý đến con thỏ đó. Ăn xong thì một mạch ra khỏi nhà lấy xe, chờ cậu. Dù anh và cậu đang chiến tranh lạnh (có mỗi anh im lặng, chứ Miên vẫn nói chuyện với anh mà) nhưng anh vẫn đưa đón cậu đến trường như trước giờ.

Cậu thấy anh đang cho xe chờ ở ngoài, một đường đi ngang, cậu không thèm nhìn tới chiếc xe chứ đừng nói đến việc cậu vào xe đi cùng anh, "người gì đâu mà kì cục" cậu nghĩ. Thế Huân ngồi bên trong nhìn thấy Tuấn Miên không lên xe mà cố tình đi ngang qua, anh lại thêm phần tức giận mở cửa xe bước ra kéo tay cậu lại. Vì sức của anh quá lớn khiến tay cậu đỏ lên, đau quá không chịu được cậu vừa nạt anh vừa khóc. 

- Anh buông tay tôi ra, anh làm cái gì vậy? Mau buông ra.

Khóc không phải vì đau mà cậu khóc vì uất ức. Tuấn Miên cậu chưa làm sai chuyện gì với anh, tại cớ gì mà anh lại im lặng? Cậu trước giờ tuy có trầm lặng nhưng không bao giờ im lặng với người khác, ai hỏi gì cậu biết thì trả lời còn không biết thì nói 'xin lỗi tôi không biết'. Anh thật quá đáng mà.

Thế Huân chưa bao giờ thấy mình bất lực trước nước mắt của ai ngoài cậu, điều anh sợ nhất đã xảy ra. Cậu đã khóc, có phải vì anh làm cậu đau hay do anh quá nôn nóng cho chuyện tình cảm của mình mà đã ép cậu đến không chịu được mà phải khóc? Vừa thấy giọt nước mắt đầu tiên lăn trên má cậu, anh đã cảm nhận được tim mình đau như thế nào, tay chân buông thỏng không chịu hoạt động. Phải một lúc sau anh mới có thể vươn tay đến lau đi dòng nước mặn chát đó, vẫn là không thể kiềm chế được mà ôm cậu vào lòng, tay liên tục vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu, trên môi luôn là câu nói "Là tôi sai, làm cậu khóc là lỗi của tôi. Làm ơn đừng khóc nữa, tôi xin cậu đó".

Sau khi bị anh ôm vào lòng, cậu đã bất ngờ đến mức ngừng khóc mà mở to mắt, há to miệng, lắng tai nghe anh nói từng câu từng chữ. Chưa bao cậu thấy anh lại nhẹ nhàng như thế, còn cái ôm này là sao? Tại sao nó lại có sức công phá lớn đến vậy? Nó làm tim cậu bỗng dưng đập mạnh đến thở cũng không thông. Hay là cậu có bệnh gì sao? Phải đi khám mới được.

Tuấn Miên đem chuyện này kể cho Bạch Hiền nghe, lại một lần nữa bị y cốc đầu bảo ngốc, cậu tức đỏ mặt bỏ đi. Cậu ngốc cậu chịu, nhưng tại sao không ai chịu nói cho cậu biết những chuyện đó là sao? Nói người ta ngốc, mấy người còn ngốc hơn khi không chịu nói rõ ràng cho người ngốc nghe.

Từ cái ngày anh ôm cậu đến nay cũng được hơn hai tuần, mọi thứ đều bình thường, anh cũng đã nói chuyện lại với cậu, chỉ có cậu hơi ngại khi đang nghĩ về chuyện hôm đó lại chạm phải mặt anh. Ây da! Có chuyện rồi, là chuyện lớn luôn đó. Mỗi ngày cái cảm giác kì lạ lại tăng thêm trong cậu một ít, ban đầu thì không sao nhưng bây giờ khi vô tình đứng gần anh hay bắt gặp anh đang nhìn cậu thì cứ như là mọi giác quan của cậu bị ngừng kết nối với não bộ, cậu chỉ biết đứng bất động tại chỗ, qua rất rất lâu sau cậu mới khôi phục lại.

Còn Thế Huân thì khỏi phải nói. Chỉ cần nhìn thấy cái biểu cảm ngơ ngác của cậu khi anh đến gần thôi cũng khiến anh sướng rơn, nhưng nét mặt vẫn là không có chút thay đổi. Mà con người anh cũng lạ lắm, cái gì đã thích rồi thì làm đi làm lại đến chán mới thôi. Xui một cái là việc trêu cho cậu đỏ mặt không bao giờ chán đối với anh.

Khi cậu đang nấu ăn trong bếp thì anh lập tức phi vào như được lập trình sẵn, mượn cớ là muốn nếm thử thức ăn một chút để có dịp đứng sát cậu, có khi còn đặt tay lên vai cậu. Còn Tuấn Miên thì chỉ đứng đó để mặc anh muốn làm gì làm, bởi cậu đâu thể động đậy trong khi tay chân bị não bộ 'đình chỉ công tác' không cho hoạt động. 

Biết cậu sẽ ngại khi hai người gần nhau nên anh đã cố tình giải quyết nhanh công việc ở công ty, nếu như còn động lại thì đẩy cho từng bộ phận giải quyết sau đó báo cáo lại cho anh để đến đón cậu đúng giờ, còn có, khi thấy cậu bước ra khỏi cổng trường thì anh cũng bước lại gần cậu, cầm balo giúp cậu. Mọi hành động đó của anh không những thành công trong việc làm cho mặt cậu đỏ lên còn xuất sắc cảnh báo với những con người xung quanh đang khao khát cậu.

- Anh bị sao vậy?- cậu nhăn mày khó hiểu hỏi anh, nhưng có chút khó chịu khi trái tim của mình cứ đập mãi.

- Thấy cậu học cực quá nên tôi giúp cậu thôi mà.- anh vẫn thản nhiên dí mặt mình khá sát vào mặt cậu, trả lời.

- Anh xích ra một chút đi. Gần quá rồi.- giọng cậu thỏ thẻ nói với anh, đồng thời đưa tay đẩy người anh ra. Nhưng không may là sức cậu không bì được với anh nên hiện tại ai nhìn vào cũng có một ý nghĩ 'Hai người họ nhìn cứ như là đôi tình nhân, anh muốn hôn nhưng em lại ngại chốn đông người mà đẩy ra'.

- Gần? Như thế này mới gọi là gần nè.- anh đưa mặt mình đến gần cậu hơn nữa, chỉ một chút nữa thôi là hai người chạm môi nhau.

Tuấn Miên cảm nhận được hơi thở của anh quanh quẩn ngay chóp mũi mình, điều đó làm cho mặt cậu ngày càng đỏ hơn nữa. Ây da! Có ai đến giúp cậu đẩy con người này ra không? 

------------

Chắc hẳn ai cũng thắc mắc tại sao Thế Huân lại bạo gan đến như vậy trong khi lúc trước còn nhát khích chẳng dám đến gần chứ đừng nói đến hành động anh vừa làm?

Là vậy nè.

Sau cái hôm ôm cậu vào lòng thì anh nhận ra rằng đến gần cậu không phải chuyện khó,  chỉ tại trước giờ anh có hơi nhát, anh lo sẽ dọa cậu chạy mất dép nên mới thụ động bấy lâu nay. Sau ngày hôm ấy, cậu lúc nào cũng cố tình tránh né anh, chỉ khi anh im lặng đến gần mới thấy gương mặt của cậu đỏ lên, điều đó khiến anh bất giác nghĩ rằng "có phải Tuấn Miên đã có chút chút rung động với anh hay là do anh làm vậy đã dọa cậu một trận đến nỗi nhìn mặt anh cậu cũng không muốn nhìn?". 

Thế Huân khác Tuấn Miên một chỗ đó là: một khi đã có dấu chấm hỏi về việc gì đó thì anh sẽ tự mình đi tìm câu trả lời chứ không như cậu mà ngồi một chỗ đợi người ta trả lời cho. Anh cứ bày ra đủ trò để kiểm tra xem cậu có ý gì với anh không, ví dụ như: thường xuyên hỏi cậu có người yêu chưa, hỏi mẫu người của cậu là gì, cậu thích con gái hay con trai,.... Những câu hỏi đó vừa nghe thôi cũng khiến cậu ngậm câm cái miệng lại trợn mắt nhìn anh như hỏi "tại sao anh lại hỏi tôi những điều đó?" Có khi anh còn cố tình tạo một tình huống gì đó để được dịp chạm tay cậu, đôi khi còn nắm chặt không buông. Không chỉ dừng lại ở đó, khi cậu không để ý anh đã ranh mãnh mà đứng sát vào lưng cậu, hai tay chống vào cạnh bếp khóa cậu lại.

Tuấn Miên những lúc không để ý thì bình thường nhưng khi phát hiện ra vị trí hai người đang đứng quá gần nhau thì ngay tức khắc nhẹ nhàng nhích ra xa, đồng thời gương mặt như được đánh má hồng, liếc mắt nhìn cậu một cái, anh đã biết kết quả như thế nào.

Giờ thì hay rồi, cái gì anh cũng dám làm chỉ cần không quá đáng là được, bởi anh đã xác định đúng, cậu đối với anh là loại tình cảm gì? Chắc chắn anh sẽ có cậu trong nay mai thôi, đợi đi.


Đọc tiếp

Bạn Cũng Sẽ Thích

3.1K 261 16
"Nếu yêu lần nữa thất bại, anh sẽ là quá khứ mới của em Còn nếu thành công, chúng ta sẽ là tương lai của nhau." - Mai Đừng mang con mình đi đâu và c...
687 54 6
lowercase(?) FAKE STORY! tao! tao là người lụy ThanhTyph!
699 55 8
r18 ooc Đừng đem truyện vô đời tư của họ
207K 16K 58
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...