Nhóc Ôsin! Em là vợ tôi - Tin...

By Tinnamy

79.1K 3.6K 389

Tác giả: Tinna My Thể loại: Ngôn tình hiện đại, lãng mạn Tình trạng: Đang sáng tác Độ tuổi: [T] Tóm tắt truyệ... More

Chap 1
Chap 2
Chap 3
Chap 4: Cậu ơi! Đợi em
Chap 5
Chap 6
Chap 7
Chap 8: Mày có về không?
Chap 9: Tống cổ nó đi cho tôi!
Chap 11
Chap 12
Chap 13
Chap 14
Chap 15
Đôi lời tâm sự
Chap 16
Chap 17
Chap 18
Chap 19
Chap 20
Chap 21
Chap 22
Chap 23: Thổ lộ hay không đây?
Chap 24: Mẹ ơi, nó đi rồi!

Chap 10

4.1K 196 37
By Tinnamy

Đến chiều, cô kêu anh chở về nhà cậu. Lúc đầu cô không nhớ đường, nhờ anh cho người theo dõi xe của cậu nên mới biết.

Ngồi trên xe cô tíu ta tíu tít như một chú chim lâu ngày rồi mới được ra khỏi lồng. Anh cũng hòa nhập chung với cô, chiếc xe màu đen lăn bánh cùng tiếng cười vang vọng suốt chặng đường đi.

Vừa về đến cửa nhà, cô không vội mở cửa mà ngồi ngắm đông ngắm tây.

"Em không định vào sao? Đến nơi rồi!"

Anh lên tiếng nhắc nhở rồi bước xuống xe vòng qua bên ghế phụ mở cửa cho cô. Cô cười tươi nhìn anh rồi bước xuống xe.

"Em vào đây, sáng mai anh tới đón em nha!"

Cô nói với anh vài câu rồi bước chầm chậm về phía cánh cổng đã đóng. Cô đưa tay lên bấm chuông rồi đứng đợi.

Anh lên xe ngồi, mãi một lúc sau có một cô hầu gái ra mở cửa thì anh mới yên tâm rời xe đi. Khi chiếc xe vừa rời khỏi, cô liền bị cô hầu gái đẩy mạnh một cái khiến cô lảo đảo té ra phía sau.

"Mày về đây làm gì?"

Cô hầu gái lên tiếng, trọng giọng nói có vài phần khinh bỉ, cô ta liếc nhìn cô rồi quay lưng đi vào.

Thấy cánh cổng sắp đóng lại, cô lồm cồm ngồi dậy chạy nhanh về phía cánh cửa, hô lớn:

"Sao chị không cho em vào?"

Cô hầu gái xem như không nghe thấy lời cô mà vẫn mạnh tay đóng cửa lại. Cô đứng bên ngoài la hét khan cổ họng, mãi một lúc lâu cô ta mới lên tiếng, nhưng những lời này cô không muốn nghe một chút nào cả.

"Cậu chủ bảo mày cuốn gói khỏi biệt thự này đi, cậu không muốn thấy mày!"

Nói xong cô ta đi vào trong, bỏ lại con nhóc như cô ở ngoài này.

Không muốn thấy mình ư? Mình làm gì nên tội đâu, sao cậu lại đối xử với mình như vậy? À phải rồi, mình chỉ là con nuôi, chỉ là em gái nuôi của cậu thôi.

Tự cười nhạt rồi đi lại phía góc, thân hình bé nhỏ dựa hẳn vào bức tường rồi trượt xuống. Bây giờ cô phải làm sao đây? Về nhà anh thì không thể mà vào nhà cậu càng không thể. Mẹ ơi! Con phải làm sao đây?!

Bầu trời cũng bắt đầu chuyển động, những đám mây trắng từ từ bay đi và thay vào đó là một mảng đen xám vô tận. Đó là dấu hiệu của trận mưa đang đến, cô thấy tất cả chứ, nhưng vẫn mặc kệ.

Mưa... đã mang mẹ của cô đi mãi mãi. Mưa... đã cướp mất tiếng cười vốn có của cô và mưa khiến cô nhớ mẹ. Bây giờ nếu có một điều ước thì cô chỉ ước mưa mang cô đi gặp mẹ. Thật sự... cô nhớ mẹ lắm rồi.

Một giọt... hai giọt... nước mắt của cô lăn dài trên khóe mắt. Cơn mưa cũng theo đó mà trút xuống, ở trước cổng biệt thự to có một con nhóc đang ngồi, mặc cho những hạt mưa thấm đẫm cả bộ đầm.

Ở trong nhà, khi cô hầu gái vừa bước vào thì cậu cũng vừa lúc từ trên lầu đi xuống, cậu hướng ánh mắt ra cửa rồi nhìn lại cô hầu gái, có hơi lớn giọng hỏi:

"Chị Phi, ai vừa gọi cửa vậy?"

"Là con nhỏ mồ côi mẹ đó cậu, em không cho nó vào!"

Cô hầu gái tên Phi (người ghét cô, xem lại ở chap 1 nhé!) lên tiếng. Cô ta lớn tuổi hơn cậu nhưng thân phận làm kẻ hầu người hạ thì đâu có quyền xưng chị hô em với chủ.

"Yum!?"

Từ phía bếp có tiếng nói vang lên, là Trân. Khi Trân mới dọn dẹp xong thì đi lên, vừa bước lên nghe cuộc đối thoại của hai người cô không khỏi bàng hoàng. Trời đang mưa, một cơn mưa không có dấu hiệu ngừng, đơn giản vì những đám mây đen kia không giảm.

"Mày câm miệng rồi dọn dẹp đi!"

Phi thấy Trân lên thì quát lớn, từ đầu khi Trân mới vào làm thì cô ta đã ghét Trân lắm rồi, đã vậy còn được bà chủ cưng chiều nữa, lòng đố kị và lòng tham không đáy của con người trổi dậy, đã nhiều lần cô ta hãm hại Trân nhưng đều thất bại vì bà chủ lúc nào cũng đứng ra bảo vệ chị. Từ đó, cô ta không bày mưu tính kế nữa mà thay vào đó là bắt Trân lao động nhiều hơn số giờ quy định của người hầu.

"Chị im đi! Cậu ơi, ngoài trời đang mưa... cậu cho em ấy vào nhà đi cậu!"

Trân cũng quát lại Phi rồi quay qua cậu năn nỉ. Vì cô sợ, sợ mưa sẽ khơi dậy kí ức không đáng nhớ trong Yum. Thật sự cô rất sợ.

"Mặc xác nó, ai mà mở cửa hay giúp đỡ nó dù chỉ là một chút thì đừng ở trong biệt thự này nữa"

Buông xong vài câu rồi cậu quay người bỏ lên phòng.

"Muốn đứng ngoài đó để tôi thấy tội nghiệp rồi cho vào hả? Cô chọn nhầm người rồi!"

Lẩm bẩm vài câu rồi đóng cửa phòng lại.

Lạnh!? Đó là cảm giác bây giờ của cô. Thật sự rất lạnh, lạnh đến thấu xương. Cô mệt mỏi thả hai tay đang ôm thân hình ra, ngồi như người bất động. Một con nhóc chín tuổi phải chịu cảnh mất đi gia đình duy nhất, tâm hồn đã chết từ ngày mẹ bỏ cô ra đi. Nếu không gặp bà Châu, nếu không gặp anh thì bây giờ cô không biết bản thân mình đang ở đâu trên đất Việt Nam này nữa.

Có một ánh mắt nhìn trăm trú xuống phía thân hình nhỏ nhắn đó, nhìn mãi không rời. Dù gì thì cô cũng là em gái nuôi của cậu, vả lại hôm qua mẹ gọi về, cậu đã hứa sẽ chăm sóc cô mà.

Nhưng cậu ghét cô lắm. Kệ nó vậy, tắm mưa cho mát.

Lẩm bẩm rồi cậu kéo rèm cửa lại đi vào giường nằm. Nằm được một lúc thì ngủ quên luôn.

Trân đứng trong nhà, lòng như bị lửa đốt. Không phải cô không ra mở cửa cho Yum vào mà là bị Phi giữ lại không cho đi.

"Chị né ra!"

Lần này Trân đã chịu hết nỗi rồi, cô đã đứng ngoài mưa gần một tiếng đồng hồ rồi và cơn mưa cũng không có dấu hiệu giảm hay ngừng.

"Mày muốn gì? Đừng để tao phải cột chân tay mày lại"

Phi vừa nhâm nhi ly trà nóng vừa hắng giọng nói.

"Các người né ra, em ấy chỉ là một con bé, làm sao đứng ngoài mưa như vậy được! Em ấy sẽ bệnh mất, tránh ra!"

Trân vùng vẫy ra khỏi cánh tay của hai cô hầu gái mập mạp, mãi vẫn không thoát được. Cuối cùng cô đưa chân lên đạp vào chân hai người họ một cái thật mạnh rồi dùng sức chạy ra cổng.

Vừa nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn ngồi ngay góc cửa, lòng cô khẽ thắt lại. Con bé... con bé sẽ không sao đâu, tự an ủi rồi chạy ùa ra phía cô đang ngồi, mặc kệ trời mưa, mặc kệ tất cả, điều quan trọng nhất bây giờ là đem cô vào nhà.

"Yum! Em trả lời chị đi"

Trân lay lay người cô, kéo cô lại ôm cô vào lòng. Lanh... lạnh quá! Người cô lạnh ngắt, Trân vội vàng đến nỗi tay chân luống cuống ẳm cô trên tay.

"Chị... Trân"

Chỉ kịp nói ra hai từ rồi cô ngất trên tay Trân. Khi nhìn thấy cô ngất, Trân rất hốt hoảng, chân thì chạy nhanh vào nhà, miệng không ngừng kêu gào.

Cậu đang ngủ trên phòng, nghe tiếng kêu gào cũng phải thức dậy, vừa ngáp ngủ vừa đi xuống lầu, khi ngước mặt lên nhìn thấy cô đang nằm trong vòng tay của Trân thì cậu như chết lặng.

Cô ta... cô ta sao vậy? Không phải vì tắm mưa lâu quá nên ngất sao?

"Cậu ơi... tôi xin cậu đó! Cậu gọi bác sĩ đi cậu, em ấy... em ấy sốt cao lắm!"

Continue Reading

You'll Also Like

58.4K 5.5K 67
Hán Việt: Hàm ngư bệnh mỹ nhân tại oa tổng bạo hồng Tác giả: Thủ Ước Tình trạng raw: Hoàn - 15/06/2023 Tình trạng dịch: Đang đào Thời gian: 22/01/202...
258K 19K 107
Hôm nay lại đang trêu chọc mẹ kế - Chước Chước Nhân vật chính: Tô Mạn x Nguyễn Đào Edit: phuong_bchii
76.9K 6.3K 39
--- Trích đoạn: - Anh biết không? Anh chính là ánh dương rực rỡ của đời em đấy. Men say của rượu khiến mặt tôi nóng bừng như lửa đốt, miệng cười ngây...
712K 51.2K 89
Tên truyện: Thì thầm bên tai em Tác giả: Cố Chi Tình trạng bản gốc: 66 chương chính văn + 15 phiên ngoại Editor: Tiểu Mạch ----------------------- T...