[FanficBTS|VMin] Mộng điệp

By nn_jiminee

69.6K 7K 451

Author: nn_jiminee Pairings: VMin Status: Hoàn "Taehyung..." "Hửm?" "Ngoài anh ra em còn yêu thêm một người n... More

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17

Chương 5

4.1K 451 29
By nn_jiminee

Đi đến một quán ăn gần bệnh viện, lựa một chỗ trong góc nhìn có vẻ ấm cúng. Hoseok và Sangdol ngồi vào rồi gọi thức ăn, trong khi chờ phục vụ đem thức ăn đến, Hoseok có hỏi Sangdol về công việc của cô dạo gần đây, nói được một tí lại không còn gì để nói, bầu không khí im lặng đến phát chán. Sangdol không chần chừ nhanh chóng đổi chủ đề.

"Anh"

"Có gì sao Dolie?" Hoseok nhìn tay mình đang bâng quơ miết vào cạnh bàn, nghe Sangdol gọi liền ngẩng đầu dậy.

Sangdol tay bấu chặt lấy gấu áo, chuẩn bị nói ra cái điều mà cô thắc mắc 2 tháng nay.

"Anh thích Jimin phải không?" Nói xong liền cúi gầm mặt xuống, tuy vậy nét mặt không hề thay đổi.

Hoseok nghe hỏi liền ngây người, như bị đánh trúng tim đen, định thần lại rồi đưa tay nâng mặt Sangdol lên, ánh mắt vừa mang một chút bàng hoàng lại hối hận.

"Sao em lại hỏi như vậy?"

"Em chỉ cảm thấy như vậy thôi, 2 tháng gần đây anh lạ lắm, cũng thường xuyên nhắc đến Jimin..."

Đang nói Sangdol đột nhiên im bặt, quay đầu sang hướng khác né tránh bàn tay Hoseok ra.

Tay anh đặt trong không trung cũng tự động mà rút về.

"Em nghĩ nhiều rồi"

Anh không phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, thực sự anh cũng có một chút thích Jimin, nhưng anh đã có bạn gái - một người bạn gái tốt luôn chăm sóc quan tâm anh. Và quan trọng hơn Jimin là con trai. Khoảng 2 tháng nay đột nhiên tâm tình anh trở nên khác lạ. Anh đi cạnh Sangdol nhưng cứ luôn nghĩ đến Jimin, những lúc cả 3 đi chơi chung cùng nhau Jimin có vẻ rất vui, luôn cười híp cả mắt, anh cũng không thể kiềm chế mà động lòng. Nhưng sau đó, tình cảm với Jimin bắt đầu hình thành, ngay cả khi đi cạnh Sangdol anh vẫn luôn nghĩ đến Jimin. Đột nhiên về sau, Jimin không còn đi cùng 2 người nữa, từ chối lời rủ rê từ Sangdol và anh, làm anh càng thêm nhớ nhung, điều duy nhất có thể làm là thường xuyên viện cớ đến bệnh viện để gặp mặt.

Sangdol cũng không phải ngốc mà không biết người yêu mình có điều khác lạ, chỉ là vì không muốn nói ra, luôn giấu bên mình.

Quay sang Hoseok cười hiền "Vầng, có lẽ vậy"

Thức ăn được mang tới, cả 2 liền cắm đầu ăn không nói với nhau một câu, âm thanh xung quanh chỉ toàn là tiếng va chạm của dao và nĩa, tuyệt nhiên không có tiếng động nào khác.

Jimin ngồi trong phòng làm việc ngẩn ngẩn ngơ ngơ như đang suy nghĩ điều gì đó, đột nhiên có tiếng gõ cửa, chưa kịp hoàn hồn thì cửa mở ra, một cô y tá bước vào và nói với Jimin rằng khi cô vào phòng Kim Taehyung để thay băng gạt thì không thấy cậu ta đâu, định gọi điện hỏi người thân cậu ấy thì nhớ rằng khi vào viện từ đầu đến giờ chỉ có một mình cậu ấy, không người thân hay bất cứ ai có thể liên lạc được, còn chưa thanh toán tiền viện phí thì bỏ đi đâu được, vết mổ cũng chưa lành. Jimin toan chạy lại phòng bệnh của Taehyung, chồng sách vẫn đặt trên giường bệnh, ống truyền nước biển thì lại vứt tuỳ ý. Quay ra khỏi phòng thì đá phải thứ gì đó trên sàn, khom xuống nhặt lên nhìn. Đó là một khung hình, bên trong là bức ảnh gia đình. Cậu bé đầu trọc với khuôn miệng hình vuông đang cười nhe răng, kế bên hình như là ba mẹ của cậu.

"Viện trưởng?" Jimin nhìn vào người đàn ông trong khung hình rồi thốt lên.

"Cậu làm gì vậy?" Giọng nói trầm ấm quen thuộc, Taehyung đứng ở cửa ra vào đưa mắt nhìn người đang ngồi dưới đất, trong tay đang cầm khung hình của cậu. Mắt thoáng qua một chút giận giữ, sau đó trở lại bình thường.

"Ah" Jimin giật mình đứng dậy nhìn Taehyung, tay vẫn khư khư cầm lấy khung hình, đến khi thấy Taehyung nhìn chầm chầm vào nó cậu mới hiểu ý mà đặt nó lên cái bàn cạnh giường bệnh.

"Lúc nãy đi đâu vậy?" Jimin hỏi

"Ra vườn hoa thôi." Taehyung vòng qua Jimin bước lại giường ngồi, tay thành thạo tự ghim lại ống truyền nước biển.

Jimin cũng ngồi xuống ghế gần đó.

"Taehyung-ssi? Người thân cậu đâu? Từ khi vào đây không thấy ai đến chăm sóc cậu cả?"

"Cậu thắc mắc sao? Cho tôi biết tên của cậu, tôi sẽ nói cho cậu biết"

Taehyung đánh mắt sang nhìn Jimin chờ đợi câu trả lời, đó chỉ đơn giản là một câu nói đùa.

"À, tôi quên nói cho cậu biết. Tôi tên Jimin. Park Jimin" Jimin vừa cười vừa nói, mắt lại híp thành một đường thẳng trông rất cưng. Jimin ah~ cậu lại làm Taehyung-ssi động lòng nữa rồi.

"Cậu bao nhiêu tuổi" - Taehyung lại hỏi

"21. Tôi với cậu cùng tuổi đó Taehyung-ssi"

"Đừng có gọi Taehyung-ssi nữa. Xa cách chết được!" Taehyung khó chịu lên tiếng

"Ừ...vậy gọi là Taehyung?" Jimin cẩn thận dè chừng

"Dù gì cũng bằng tuổi, gọi Taehyung cũng được, Taehyungie cũng được, Taetae cũng được, nếu thích thì gọi là hyung luôn. Hehe"

Người ngồi trên giường bệnh thích thú cười, kiểu như tìm được ra điều gì thú vị lắm ấy.

"Tớ... là con của viện trưởng bệnh viện này" Taehyung đang cười đột nhiên im bặt rồi lên tiếng, cả cách xưng hô cũng thay đổi.

"Tôi...tớ tưởng viện trưởng không lập gia đình?" Jimin thắc mắc, vì trước giờ không thấy gia đình của viện trưởng, ông cũng chỉ ru rú trong phòng, ít khi giao tiếp với ai, nên chuyện riêng tư của ông cũng hiếm có ai biết rõ.

Taehyung nghe xong chỉ cười trừ, một nụ cười cô đơn, ảm đạm.

"Sao lại cho tớ biết việc này?"

"Vì tớ thấy cậu rất đáng tin"

Có lẽ việc Taehyung là con viện trưởng Kim chắc có rất ít người biết, giờ Jimin mới hiểu ra tại sao hồ sơ của Taehyung lại chỉ có vỏn vẹn 3 dòng.

Mặt Jimin thoáng buồn, cảm thấy Taehyung thật tội nghiệp, phải phẩu thuật như thế này nhưng vẫn không có ai bầu bạn hay nói chuyện, cả cha mình làm việc ở cùng một nơi cũng chả thèm ngó ngàn đến thăm.

"Sao? Cảm thấy tớ đáng thương à?" Taehyung lên tiếng khi thấy người ngồi đối diện cứ đưa mắt nhìn mình, lại còn như đang sắp khóc đến nơi.

"À...ừm..." Jimin giật mình chỉ biết phát lên hai tiếng

"Vậy thì sau này lúc rảnh đến đây chơi với tớ nhiều hơn đi. Nhỉ?"

"Ừ. Khi rảnh tớ sẽ đến" - cười

Tình bạn giữa Jimin và Taehyung bắt đầu tiến triển. Hễ khi rảnh rỗi thì Jimin lại chạy đến chỗ Taehyung ngồi tám chuyện, có lẽ có người sẽ thắc mắc "Hai thằng con trai thì có chuyện gì để nói?" Không phải không có mà còn nhiều là khác. Lần nào Jimin vào phòng Taehyung thì vẫn y cảnh đó. Một cậu trai tóc mái che gần hết chân mày đang ngồi tựa lưng vào tường chăm chú đọc sách, mặc kệ mọi thứ xung quanh và luôn chăm chú như thế. Chỉ cần nghe tiếng cửa mở ra thì cậu liền gấp sách lại, ngước đầu nhìn sang Jimin đang bước tới cười hiền. Taehyung kể cho Jimin nghe việc lúc nhỏ cậu cô đơn thế nào, cậu thường hay nói chuyện với cây bút chì, sau này bà mua cho cậu cây bút mực thì cậu chuyển sang nói chuyện với cây bút mực. Có khi giặt đồ, cậu lại cùng chúng nó (mấy bộ quần áo) diễn kịch. Jimin nghe xong bật cười rồi bắt đầu kể về việc lúc nhỏ cậu đi toilet bất cẩn thế nào lại té đập mặt vào trong bồn cầu, hậu quả đến giờ mắt vẫn còn sưng. Jimin vừa kể vừa đặt tay lên mắt, mặt nhăn lại. Taehyung chòm lại chỗ Jimin, gỡ tay Jimin ra khỏi rồi đặt tay mình lên sờ sờ nói "Chẳng phải nó rất đáng yêu sao?"

Hôm nào công việc của Jimin có vẻ bận, cậu không có thời gian đến chơi với Taehyung thì sẽ nhờ y tá đến nói giùm. Đã quá 10 giờ đêm và Taehyung vẫn ngồi đọc sách chờ Jimin. Jimin xong việc, mặc dù rất mệt nhưng cũng không về vội. 10 giờ 13 phút. Cậu đứng trước cửa phòng Taehyung, nhưng không đẩy cửa bước vào vì sợ làm phiền cậu ấy đang ngủ. Nhẹ nhàng đẩy cửa he hé, Jimin đưa mắt nhìn vào chỉ mong có thể thấy Taehyung đang ngủ, nhưng chưa gì đã chạm tầm mắt của Taehyung. Bước vào trong, Jimin lấy quyển sách từ tay Taehyung cất đi, ấn cậu ấy nằm xuống, chưa kịp mở miệng trách móc Taehyung thức khuya thì tay cậu đột nhiên bị nắm lại, Taehyung kéo Jimin nằm xuống ngay cạnh cậu, tay nhẹ nhàng vòng sang ôm lấy Jimin.

"Sao không về đi" Taehyung vẫn từ tốn hỏi

"Chuẩn bị về. Nhưng mà...cậu đang làm gì vậy?" Jimin mặt cắt không còn giọt máu, cậu không ngờ Taehyung sẽ hành động như vậy.

"Chỉ là...ừm...ở đây không có gối ôm. Từ nhỏ tớ đã quen ôm gối ôm để ngủ rồi" - cười

Jimin giãy giụa trong lòng Taehyung định thoát ra, cậu không biết dòng cảm xúc trong người mình lúc này là thế nào nữa. Hồi hộp? Hạnh phúc? Khó chịu?

"Một chút thôi Jimin" Taehyung mệt mỏi nhắm mắt lại muốn ngủ.

Jimin cũng thôi vận động tay chân, yên phận nằm im trong lòng Taehyung. Cậu ngắm cậu trai đang ôm mình trong lòng, tim khẽ rung động. Đợi Taehyung đã ngủ say liền lẻn đi, tay không nghe theo lời tự đưa lên mặt Taehyung mà sờ.

Từ khi Taehyung vào viện đến nay, cũng đã được 2 tuần.

---

Continue Reading

You'll Also Like

46.3K 4.5K 17
/vietnamese/ Một hacker chuyên nghiệp, kẻ bị ám ảnh điên cuồng với điều phối viên của 911. "911 xin nghe, trường hợp khẩn của bạn là...
33.5K 1.4K 9
Kiếp sau em lại hôn anh nữa nhé?
13.6K 1.6K 50
Aoki Ebisu, 1 cậu học sinh cao trung ở Nhật với vẻ ngoài khá nữ tính thay vì nam tính, vì xả thân cứu bạn học khỏi 1 cuộc đánh bom khủng bố nên đã hi...
92K 7.8K 10
"Viết cho Kim Taehyung và những ngày điên cuồng đi tìm em- Jeon Jungkook của hắn" __________________ 🌑03/02/2019- 21/02/2019🌑