[Review] List Truyện Cổ Đại H...

By hungry_thirsty

19.6K 149 22

Thể loại cổ hiện đang là một thể loại cơ bản và thu hút người đọc của thế giới tiểu thuyết. Nhiệt liệt hoan... More

[Ngôn Tình] Hoa Thiên Cốt
[Ngôn Tình] Bạo Manh Tiểu Tiên: Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh
[Ngôn Tình] Đông Cung
[Ngôn Tình] Thương Ly
[Ngôn Tình] Phế Hậu Tướng Quân
[Ngôn Tình] Xuân Hoa Thu Nguyệt
[Ngôn Tình] Lâu Chủ Vô Tình
[Ngôn Tình] Mị Hoạn
[Ngôn Tình] Bạch Phát Hoàng Phi
[Ngôn Tình] Tịch Mịch
[Ngôn Tình] Ngàn Năm Chờ Đợi
[Ngôn Tình] Nửa Kiếp Hồng Trần, Một Khúc Du Ca
[Ngôn Tình] Phấn Hoa Lầu Xanh
[Ngôn Tình] Trả Ta Kiếp Này
[Ngôn Tình] Bộ Bộ Kinh Tâm
[Ngôn Tình] Mỹ Nhân Ngây Thơ
[Ngôn Tình] Cô Phương Bất Tự Thưởng
[Cung Đấu] Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
[Cung Đấu] Hậu Cung Như Ý Truyện
[Ngôn Tình] Trảm Xuân
[Ngôn Tình] Nguyệt Thượng Trùng Hỏa
[Ngôn Tình] Tàn Nô
[Ngôn Tình] Trường Mệnh Nữ
[Ngôn Tình] Sợi Khói Mỏng Lạc Giữa Trần Ai
[Ngôn Tình] Quý Thiếp
[Ngôn Tình] Mộc Ngọc Thành Ước
[Ngôn Tình] Thế Thân
[Ngôn Tình] Họa Trung Hoan
[Ngôn Tình] Cách Cách Cát Tường
[Ngôn Tình] Lụa Đỏ
[Ngôn Tình] Mỹ Nhân Ốm Yếu
[Ngôn Tình] Đông Phong Ác
[Ngôn Tình] Mộng Hoa Xuân
[Ngôn Tình] Diệm Nương
[Ngôn Tình] Túy Khách Cư
[Ngôn Tình] U Lan
[Ngôn Tình] Thủy Tú Sơn Minh
[Đam Mỹ] Chiết Chi
[Ngôn Tình] Kiều Thiếp
[Ngôn tình] Lên Nhầm Kiệu Hoa Được Chồng Như Ý
[Đam Mỹ] Ma Đạo Tổ Sư
[Đam Mỹ] Thiên Quan Tứ Phúc
[Đam Mỹ] Trùng Sinh Chi Hệ Thống Tự Cứu Của Nhân Vật Phản Diện
[Ngôn Tình] Lưỡng Thế Hoan
[Ngôn Tình] Cô Thành Bế
[Ngôn Tình] Vĩnh An
[Bách Hợp] Thanh Bình Nhạc
[Ngôn Tình] Lưu Ly Mỹ Nhân Sát
[Ngôn Tình] Hương Mật Tựa Khói Sương
[Ngôn Tình] Từng Thề Ước
[Ngôn Tình] Tam Sinh Tam Thế: Thập Lý Đào Hoa
[Ngôn Tình] Tam Sinh Tam Thế: Chẩm Thượng Thư
[Ngôn Tình] Thái Tử Phi Thăng Chức Ký
[Ngôn Tình] A Mạch Tòng Quân
[Ngôn Tình] Bất Phụ Như Lai Bất Phụ Khanh
[Ngôn Tình] Run Rẩy Đi, ET
[Ngôn Tình] Tiểu Nữ Hoa Bất Khí
[Ngôn Tình] Duyên Kì Ngộ
[Ngôn Tình] Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
[Ngôn Tình] Đại Mạc Dao
[Ngôn Tình] Vân Trung Ca
[Ngôn Tình] Lan Lăng Vương
[Ngôn Tình] Liệt Hỏa Như Ca
[Ngôn Tình] Hồng Phai Xanh Thắm
[Ngôn Tình] Thứ Nữ Hữu Độc: Cẩm Tú Vị Ương
[Cung Đấu] Vị Ương Trầm Phù
[Ngôn Tình] Phù Dao Hoàng Hậu
[Cung Đấu] Hoàng Quyền
[Ngôn Tình] Túy Linh Lung
[Ngôn Tình] Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới
[Cung Đấu] Nghiệp Đế Vương
[Ngôn Tình] Lang Gia Bảng
[Đam Mỹ] Sát Phá Lang
[Trinh Thám] Trâm Trung Lục
[Ngôn Tình] Mộc Cẩn Hoa Tây Nguyệt Cẩm Tú
[Ngôn Tình] Tam Thiên Nha Sát
[Cung Đấu] Yến Vân Đài
[Ngôn Tình] Hữu Phỉ
[Ngôn Tình] Chiêu Diêu
[Ngôn Tình] Thiên Tài Tiểu Độc Phi
[Cung Đấu] Mị Nguyệt Truyện
[Ngôn Tình] Khuynh Thế Hoàng Phi
[Ngôn Tình] Hộc Châu Phu Nhân
[Ngôn Tình] Châu Sinh Như Cố
[Đam Mỹ] Nguyện Lấy Giang Sơn Làm Sính Lễ
[Ngôn Tình] Phượng Tù Hoàng
[Ngôn Tình] Hoa Tư Dẫn
[Ngôn Tình] Trường Tương Tư
[Ngôn Tình] Ngự Giao Ký
[Đam Mỹ] Thiên Nhai Khách
[Ngôn Tình] Đế Hoàng Thư
[Đam Mỹ] Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn
[Đam Mỹ] Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu
[Đam Mỹ] Xuyên Thành Diện Làm Sao Sống Để Sống Đây
[Đam Mỹ] Triết Tâm
[Ngôn Tình] Hắc Nguyệt Quang Cầm Chắc Kịch Bản BE
[Ngôn Tình] Hãn Phi, Bổn Vương Giết Ngươi!
[Ngôn Tình] Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!
[Ngôn Tình] Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi
[Đam Mỹ] Nhất Kiếm Sương Hàn
[Đam Mỹ] Ma Tôn Cũng Muốn Biết
[Đam Mỹ] Hoàng Thượng Tuyệt Đối Không Thể
[Đam Mỹ] Á Nô
[Đam Mỹ] Thiên Thu
[Đam Mỹ] Thần Mộc Nạo Bất Tẫn
[Đam Mỹ] Định Hải Phù Sinh Lục
[Đam Mỹ] Thương Tiến Tửu
[Đam Mỹ] Dương Thư Mị Ảnh
[Đam Mỹ] Hoắc Loạn Giang Hồ
[Đam Mỹ] Đồng Tiền Kham Thế
[Đam Mỹ] Địa Ngục Biến Tướng
[Đam Mỹ] Kiếp Vô Thường
[Đam Mỹ] Dư Ô
[Đam Mỹ] Trứng Như Ý
[Ngôn Tình] Sau Khi Mất Nước Ta Gả Cho Kẻ Chân Đất
[Ngôn Tình] Bạch Nguyệt Quang Đổi Tính Rồi
[Đam Mỹ] Thê Vi Thượng
[Đam Mỹ] Ngộ Xà
[Ngôn Tình] Lên Nhầm Kiệu Hoa
[Ngôn Tình] Thứ Trưởng Nữ
[Đam Mỹ] Phàm Tâm Đại Động
[Đam Mỹ] Bàng Môn Tà Đạo
[Ngôn Tình] Sau Khi Trọng Sinh Ta Dùng Mỹ Thực Để Chinh Phục Thái Tử
[Ngôn Tình] Sơ Huân Tâm Ý
[Ngôn Tình] Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử
[Ngôn Tình] Phương Đại Trù
[Ngôn Tình] Hòa Ly
[Ngôn Tình] Kiều Tàng
[Ngôn Tình] Phu Nhân, Tướng Quân Lại Điên Rồi!
[Ngôn Tình] Vị Bắc Xuân Thiên Thụ
[Ngôn Tình] Phù Đồ Tháp
[Ngôn Tình] Ma Tôn
[Ngôn Tình] Kính - Song Thành
[Ngôn Tình] Kính - Thần Chi Hữu Thủ
[Ngôn Tình] Kính - Chu Nhan
[Ngôn Tình] Kính - Phá Quân
[Ngôn Tình] Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay
[Ngôn Tình] Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu
[Ngôn Tình] Táng Tình Quỷ Tịch Vũ
[Ngôn Tình] Lương Tiên Khó Cầu
[Ngôn Tình] Yêu Hận Vô Tận
[Ngôn Tình] Vọng Nguyệt
[Ngôn Tình] Lãnh Nguyệt Như Sương
[Ngôn Tình] Họa Bì
[Ngôn Tình] Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc
[Ngôn Tình] Hận Này Dằng Dặc Mãi Không Nguôi
[Ngôn Tình] Dâm Môi Sai
[Ngôn Tình] Bên Trời Ngân Mãi Khúc Đào Hoa
[Ngôn Tình] Bất Ngộ
[Ngôn Tình] Mạnh Bà Truyền
[Ngôn Tình] Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn
[Ngôn Tình] Tế Nương
[Ngôn Tình] Thập Niên Hoa Hạ Miên
[Giang Hồ] Chuyện Xấu Nhiều Ma
[Ngôn Tình] Sổ Tay Công Lược Hắc Liên Hoa
[Ngôn Tình] Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng
[Ngôn Tình] Xuyên Thành Nữ Chủ Nha Hoàn Sau Ta Nằm Yên
[Ngôn Tình] Khôn Ninh
[Ngôn Tình] Bổn Vương Ở Đây
[Ngôn Tình] Ti Mệnh
[Ngôn Tình] Bổn Vương Tưởng Lẳng Lặng
[Ngôn Tình] Trước Đêm Hòa Ly, Nàng Biến Thành Nấm
[Ngôn Tình] Quan Trừng
[Huyền Huyễn] Thanh Man
[Ngôn Tình] Đích Gả Thiên Kim

[Ngôn Tình] Thả Thí Thiên Hạ

26 1 0
By hungry_thirsty

Tác giả: Khuynh Linh Nguyệt

Thể loại: Ngôn Tình, Quân Sự, Lịch Sử, Chiến Tranh Giang Hồ, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại

Tình trạng: Hoàn

oOo

Văn án:

Thời loạn thế, anh tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện, nhưng ván cờ trên đỉnh Thiên Mang chỉ cần hai, mà vị trí nắm giữ thiên hạ chí tôn, chỉ cần có MỘT!

"Tàn cục Thương Mang dâng mong đợi

Anh hùng hội tụ đoạt chí tôn"[1]

Trên đỉnh Thương Mang danh hiệu "Vương sơn" cao nhất Đông Triều, theo truyền thuyết, có cao nhân lưu lại một bàn cờ đang chơi dở, tại bàn cờ ấy có để lại một câu như trên. Khi đó đúng là thời các quốc gia Đông quốc tranh đấu, cũng là lúc nghiệp đế vương lay chuyển.

Một thiếu nữ mang danh "tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế"[2], vậy mà lời nói cùng hành động không hề úy kị, phóng túng như gió khiến cả võ lâm toàn thiên hạ kính ngưỡng. Người ấy, tại thời loạn thế hoang tàn liệu có thể "vô kị như phong"[3]?

[2] tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế: y phục như tuyết tựa trăng, phong nhã tài hoa nhất thế

[3] vô kị như phong: không kiêng dè như gió

Một chàng trai danh xưng "huyền y mặc nguyệt"[4] hoàn toàn tương phản với thiếu nữ "tố y tuyết nguyệt", tác phong ung dung, thanh cao sang quý, tấm lòng và hành động nhân nghĩa khiến toàn thiên hạ võ lâm ngưỡng mộ và thần phục. Tại lời loạn thế lòng người thay đổi liệu chàng còn có thể giữ vững "lòng nhân nghĩa" của mình không?

[4] huyền y mặc nguyệt: y phục đen huyền, ý cũng muốn nói y phục rất đẹp

Một thế tử nước chư hầu xuất thân tôn quý, võ công cái thế. Y kiêu ngạo, chí lớn đặt tại thiên hạ, được sử gia bình luận có "khí thế bá vương", tại thời chiến loạn liên miên làm sao có thể đạt thành "phách nghiệp"?

Một người được thiên hạ truyền tụng "Phong vũ thiên san Ngọc độc hành, thiên hạ khuynh tâm thán Vô Duyên"[5]. Người ấy thanh cao xuất trần, tấm lòng từ bi. Chàng sinh ra là người họ Ngọc, được thiên hạ tôn xưng "Thiên nhân", nhưng tại thời thế loạn sinh linh đồ thán này, làm sao có thể "từ bi xuất trần" được đây?

Một vị công chúa nước chư hầu mỹ lệ, dung nhan khuynh quốc, trí tuệ tuyệt luân, sống tại nơi thâm cung u ám hiểm ác người người tranh đấu với nhau, nàng làm sao có thể tính toán cân nhắc để đi lên ngôi vị "nữ tử chí tôn"?

Một vị công chúa mỏng manh tài năng, lấy sáng chế võ công vang danh thiên hạ, gặp lúc quốc nạn cũng cầm kiếm đấu tranh. Chỉ là tại lúc loạn thế thiên hạ phân tranh, nàng làm sao để có thể bảo vệ quốc gia bách tính?

Một thế tử nước chư hầu ẩn cư nơi thâm cung lại có thể khiến cho quần hùng thiên hạ để mắt tới. Chàng không chỉ bí ẩn, mà còn nhận được sự ủng hộ của nhân dân. Trong thời loạn thế quần hùng tranh đoạt liệu chàng sẽ ẩn dật không hành động hay sẽ xông ra từ chốn thâm cung sâu thẳm?

Nước cùng nhà, liệu có thể cùng chống đỡ?

Yêu cùng hận, làm sao phân biệt rõ ràng?

Ân cùng cừu, lấy gì báo đáp?

Mỹ nhân cùng thiên hạ, nặng nhẹ nào phân?

Đôi vầng trăng có thể hòa mình tỏa sáng?

Vương cùng vương, liệu có thể chung bước đồng tâm?

Kẻ bá chủ cùng "Thiên nhân" nơi đó, ước nguyện có hoàn thành được hay chăng?

Thời loạn thế, anh tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện, nhưng ván cờ trên đỉnh Thiên Mang chỉ cần hai, mà vị trí nắm giữ thiên hạ chí tôn, chỉ cần có MỘT!

[1] Câu thơ gốc: "苍茫残局虚席待,一朝云会夺至尊!"

Phiên âm Hán Việt: "Thương Mang tàn cục hư tịch đãi, nhất triều vân hội đoạt chí tôn!"

[5] Phong vũ thiên san Ngọc độc hành, thiên hạ khuynh tâm thán Vô Duyên: Ngọc độc hành dù qua ngàn núi quản gió mưa, thiên hạ ái mộ than là Vô Duyên.

oOo

Cảm nhận,  đánh giá:

"Thả thí thiên hạ" không chỉ hay ở những trận chiến đấu oanh liệt hào hùng, ở tư tưởng nam nữ bình quyền, ở lòng trung thành và nghĩa quân thần mà còn mang đến cho người đọc những khoảnh khắc ngọt ngào của nam nữ chủ. Đây thực sự là một bộ truyện đáng đọc 

"Tranh Thiên hạ cũng không nhất định là phải có giang sơn mỹ nhân. Quá trình tranh Thiên hạ mới là thứ hấp dẫn người ta nhất! Lĩnh thiên quân vạn mã tung hoành thiên hạ, cùng đối thủ có tài sức ngang nhau quyết đấu trên sa trường, cùng tri kỷ, bạn tốt chỉ điểm giang sơn, nhìn đất đai dưới chân từng tấc từng tấc biến thành của chính mình, mới là thứ để cho người ta sôi trào nhiệt huyết!"

Ôi phải nói là gần 2 năm mới thấy có một truyện làm mình đọc lại ngay sau khi đọc hết chương cuối, rồi đọc đi đọc lại những đoạn liên quan tới 2 anh chị Bạch Phong Hắc Tức nữa chứ. Rồi tiếc sao tác giả không viết nhiều hơn, 54 chương đọc chẳng đã gì cả, sao không viết thêm về tình cảm của 2 anh chị này đọc cho sướng. Có thể nói đây là truyện hội tụ đầy đủ những thứ mình thích: trai gái đẹp, tài giỏi, nữ chính vừa tưng tưng phóng khoáng trên giang hồ nhưng lúc hiện nguyên hình là con cháu đế vương thì thâm trầm, sắc sảo, thanh cao mà lòng thương người vẫn mênh mang. Nam chính thì đẹp trai khỏi nói rồi. Mà truyện lại còn về đấu tranh quân sự, lòng người, tình quân thần, chủ soái rất hay nữa. Tình cảm của 2 anh chị cũng phải qua bao nhiêu bể dâu rồi chị mới nhận ra, ko quá nhanh mà từ từ như nước chảy, để nữ chính từ từ nhận ra sau bao nhiêu biến cố mới làm mình thích í. Truyện này đọc 1 lần không hiểu hết được ý nghĩa và từng lời nói của từng nhân vật đâu, phải đọc đi đọc lại vài lần mới nghiền ngẫm ra hết.

Bạch Phong Tịch gắn với màu trắng, mặc y phục trắng, miếng ngọc bội hình trăng lưỡi liềm cũng màu trắng, tiêu sái và tự do, phóng khoáng và hài hước, ham ăn ham ngủ, nói chung khá bậy bạ thích gì làm đấy nhưng cũng rất hào hiệp và thương người. Mở mồm ra là Hồ ly đen, hồ ly đen :))

Hắc Phong Tức gắn với màu đen, lúc nào cũng y phục đen tuyền, trên trán cũng đeo ngọc bội hình trăng lưỡi liềm màu đen. Tâm cơ, thâm trầm, thanh nhã, miệng nam mô bụng 1 bồ dao găm, giàu có, đẹp trai lồng lộn khỏi nói, lúc nào cũng thản nhiên, ung dung, trời có sập hay bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng chẳng cho vào mắt.

2 anh chị gắn bó với nhau 10 năm, nổi danh khét tiếng trên giang hồ với danh hiệu Bạch Phong Hắc Tức, không ai địch lại được. Gặp nhau lúc nào là cãi nhau chí chóe, chị thì lúc nào cũng đá đểu, mỉa mai, khắt khe với anh. Còn anh thì lúc nào cũng ngán ngẩm khi thấy bộ dạng vô lại, ăn ngủ như cái bang của chị, lúc nào cũng tặc lưỡi sao đời mình lại nổi danh cùng một người như thế.

Thế nhưng

Hắc Phong Tức sớm đã nhận ra tình cảm của mình dành cho Bạch Phong Tịch nhưng anh cứ kệ để đó, không thổ lộ gì, thỉnh thoảng chỉ nhìn chị sâu xa í nhị vì chị rất đầu đất. Anh khó chịu, sa sầm mặt mày khi bón thuốc cho chị nhìn thấy môi chị bị thương khi chị ở chung với Yến Doanh Châu nhưng cũng không tiếc đóa Tuyết Liên ngàn năm mới có để trị độc cho chị. Khi tay cầm chén rượu bỗng chốc run run khi nghe Ngọc Vô Duyên nói Hoàng Triều đã gặp Bạch Phong Tịch, khi thẳng thừng từ chối Phượng Tê Ngô bằng câu nói 'Tê Ngô, ta sẽ tìm giúp nàng một gốc ngô đồng tốt nhất." Không yêu chiều Bạch Phong Tịch thì sao thế tử Lan Tức đi đâu cũng có 1 đội quân hùng hậu phục vụ lại đôi lần tự mình nấu đồ ăn cho nàng? Không yêu thì sao sau khi dùng hết mưu kế để lấy công chúa Thuần Nhiên, đúng lúc chuẩn bị thành hôn thì Phong Tức lại bàng hoàng thảng thốt "Nhưng trong lòng chàng lại đột nhiên sáng rõ, nàng không phải nàng ấy! Không phải nàng ấy!" và vội vàng bỏ chạy thục mạng để không phải ân hận cả một đời. Trong lúc anh kích động như thế, chạy hùng hục đi tìm chị thì thấy chị đang phơi nắng, chị cười ha hả làm anh phát cáu, hậm hực bỏ đi, tình cảm đã đến mức thế rồi mà anh vẫn không chịu thổ lộ cho chị biết?

Không yêu sao lại mất 8 năm để trồng ra một cây Lan Nhân Bích Nguyệt chỉ dành riêng cho Bạch Phong Tịch, không yêu sao lại để tâm xây đài Tức Phong, lại trải gấm trải hoa lan hàng chục dặm nghênh đón người trong lòng?

Bạch Phong Tịch tung hoành ngang dọc giang hồ 10 năm nhưng chưa một ai kể cả Phong Tức thể hiện muốn bảo vệ, bởi vì chị quá giỏi rồi còn ai địch nổi nữa đâu mà cần tới bảo vệ. Thế nên khi được Yến Doanh Châu ôm chặt lăn xuống núi, chị có cảm động thực sự, thế nên khi nghe tin Yến Doanh Châu chết, Bạch Phong Tịch cảm thấy tim mình như bị chìm xuống. Sau này chị gặp Ngọc Vô Duyên đệ nhất công tử, tiêu sái nhãn nhã thoát tục trái ngược hẳn với Phong Tức thâm hiểm, Bạch Phong Tịch liền thấy cảm phục, từ cảm phục tới thần tượng, thich thích nhưng bị anh Ngọc Vô Duyên từ chối phắt một cái. Chị cũng chả đau khổ gì vì chị chỉ hâm mộ anh í mà thôi. Nhưng đối với Phong Tức, thực ra chị yêu anh í từ đời tám hoánh nào rồi mà chị chả biết, chả để ý. Đến Phượng Tê Ngô mới gặp lần đầu còn không khỏi đau khổ khi nhận ra những lời bọn họ nói như châm chọc lẫn nhau, nhưng lại thấy rằng... toàn bộ những người khác đều là người ngoài, không có cách nào xen được vào trong bức hắc sơn bạch thủy kia, không cách nào hiểu được những điều bọn họ nói, lại càng không cách nào lĩnh hội được dòng nước ngầm giữa hai người họ.

Không yêu sao ngày sinh nhật Phong Tức, dù đang mệt mỏi xa lạ với chàng, Phong Tịch vẫn nhớ tới kỉ niệm ngày xưa mà tấu 1 khúc Thanh Bình Điều?

Không có tình cảm làm sao có thể ngửi thấy mùi hoa lan của Phong Tức từ xa xôi, sao có thể trêu chọc đay nghiến Phong Tức tự do thoải mái tới mức nhoài cả vào người hắn tới mức hai chân kia hơi chút run rẩy, hai vai kia có phần lay động, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh phá hủy cảnh đẹp trước mắt, dường như đôi bên đều bị một vật nặng nghìn cân nào đó ép không thở nổi. Khi thấy Phong Tức thu nạp Phượng Tê Ngô thì trong mắt lại có chút mất mát. Thực ra Bạch Phong Tịch đã sớm gắn bó và hiểu tính tình, sở thích, sở ghét, từng thứ nhỏ nhất của Phong Tức nhưng chính bản thân nàng cũng không hề biết mình lại hiểu Phong Tức tới như vậy. Không hiểu từng chân tơ kẽ tóc sao có thể hạ ván cờ mà Hoa Thuần Nhiên đang đánh với Phong Tức nhoay nhoáy ra thế, không hiểu, không yêu sao lại có thể vẽ ra một Phong Tức sống động và chân thực gấp ngàn lần bức họa của Hoa Thuần Nhiên? "Khuôn mặt này ấy, hơi dài, giống một quả trứng vịt! Hàng mày này ấy, dài như vậy, thế nhưng khi đến chỗ này thì phải nhếch lên trên một chút. Sau đó đôi mắt này đây, ai ôi, thế mà lại mọc ra một đôi mắt phượng chứ, khóe mắt này phải hếch lên trên, thế nên khi con hồ ly đen này liếc mắt nhìn người, đặc biệt là khi nhìn con gái thì chẳng khác nào đang hỏi: Mỹ nhân, muốn đi theo ta không? Đôi mắt lay động trời sinh, chuyên môn dùng để du dỗ con gái! Sau lại đến cái mũi này, ôi chao, thứ duy nhất tốt đẹp của tên chết tiệt này chính là cái mũi dọc dừa đấy, chính là cái mũi này khiến tên ấy nhìn trông có vẻ rất chính nghĩa, thật ra trong bụng người này hơi bị nhiều điều vặn vẹo! Lại tới đôi môi của tên chết tiệt này, ừm, mỏng mỏng, môi mỏng bạc tình, đó là lời miêu tả hay nhất với tên chết giẫm này! Ừm, đúng rồi, còn có mảnh mặc nguyệt cong cong trên trán tên ấy nữa, tốt rồi, tạm tạm như thế đi. Tuy rằng tên này bề ngoài không tệ, thế nhưng cô nhất thiết đừng tin rằng đó là người tốt đấy!"

Không yêu sao tới ngày Hoa Thuần Nhiên kén phò mã lại ủ dột chán chường, thấy xót xa trong lòng và sau khi nghe Phong Tức từ chối Hoa Thuần Nhiên lại vui vẻ, tâm tình tốt lên trông thấy như thế?

Hai người không yêu nhau sao lại có thể chỉ cần liếc mắt cũng hiểu đối phương đang nghĩ gì, muốn gì và hành động tiếp theo như thế nào? Không yêu sao có một sự ăn ý tới từng suy nghĩ như thế?

Thế nhưng Bạch Phong Tịch còn là Tích Vân, còn Phong Tức lại là thế tử Lan Tức. Họ là hai bậc đế vương, giữa họ là con dân trăm bề, giữa họ là con dân đói khổ lầm than vì chiến tranh. Tích Vân với trách nhiệm Phong Vương, Bạch Phượng Hoàng nặng nề trên vai. Khi không còn lưu lạc giang hồ, trở về đúng thân phận, hai người lại khách sáo, nghi kỵ và đề phòng lẫn nhau, đứng cạnh nhau, là phu thê trên danh nghĩa nhưng tâm hồn lại cách xa nhau vạn trượng, một hố sâu khoảng cách trong tâm hồn khiến người kia không thể chạm tới người này. Tích Vân mệt mỏi và chán chường khi thấy Lan Tức lợi dụng, tương kế tựu kế ngay trong chính ngày đại hôn của mình để đường đường chính chính dọn đường tới ngai vàng. Chính vì còn nghi ngờ, đề phòng nên Tích Vân che dấu 5 vạn Phong Vân Kỵ làm đường lui, còn Phong Tức lại chần chừ mà tới trận Lạc Anh muộn khiến Phong Vân Kỵ và bản thân Tích Vân tổn thất nặng nề, trận chiến đó đã khoét sâu thêm hố ngăn cách giữa hai người bọn họ. Khoảnh khắc thấy 3 tướng lĩnh máu me đầm đìa, ko thấy Tích vân đâu, có một thứ lạnh lẽo đánh úp về phía Lan Tức, khiến thân hắn run lên một cái, đứng không vững. Còn khi tìm thấy Tích Vân, nàng tự mình xuống núi, từ đầu đến cuối nàng không hề nhìn Lan Tức, cũng không từng liếc mắt một cái đến Mặc Vũ kỵ đang đứng sừng sững phía trước. Nhìn khuôn mặt trước mắt tuấn mỹ như cũ, ung dung như cũ, bình tĩnh như cũ, khuôn mặt của Tích Vân bỗng ửng hồng, đôi mắt bình tĩnh nhìn lại, lấp lánh như từng giọt nước nhỏ xuống, sáng rực giống như có thể phát ra lửa, nhưng ánh mắt phát ra lại băng lãnh, sắc bén như vậy! Môi không ngừng run rẩy, trong con ngươi có các loại quang mang biến ảo... đó là nộ! Đó là oán! Đó là hối! Đó là khổ! Đó là đau đớn! Đó là ai! Đó là hận... trong nháy mắt, thậm chí Lan Tức cảm thấy sát khí bén nhọn, chỗ cổ giống như có thanh kiếm kề vào đó...

Trong nháy mắt, Lan Tức cảm thấy có thứ gì trong lòng bay vụt đi, nhanh chóng và đột nhiên như vậy, rồi lập tức như bị có thứ gì đó khoét sâu vào làm hắn đau đớn đến toàn thân run rẩy! Một khắc này, giữa hai người chỉ cách nhau có một bước, nhưng Lan Tức lại cảm thấy hai người ở rất xa. Không phải chỉ là khoảng cách chân trời góc bể hay xa như thương hải tang điền... Mà lúc này giống như người kia trở nên hoàn toàn xa lạ, không còn là Tích Vân mà hắn quen biết mười mấy năm nữa! Khuôn mặt trước mắt hoàn toàn bình tĩnh, bĩnh tĩnh một cách tuyệt đối! Một đôi mắt kia, bên trong hoàn toàn trống rỗng! Căm hận, đau thương, tuyệt vọng....đã biến mất toàn bộ! Giống như một pho tượng đã đóng băng vạn năm trên đỉnh núi tuyết, giấu đi tất cả suy nghĩ, tất cả tình cảm, nếu có thể thì có lẽ ngay cả sinh mệnh cũng sẽ đông cứng lại!

Hai người trong cuộc u mê, hờn giận, hiểu lầm nhau. Người ngoài như Cửu Vi thì lại thấy rất rõ "Bạch Phong Tịch tiêu sái phóng khoáng, đối với bất kỳ người nào, việc gì cũng đều có thể cười cho qua, nhưng nàng chỉ đối với duy nhất một người xoi mói trăm điều khắt khe trăm thứ chỉ trích mọi cách! Phong vương Tích Vân ung dung rộng lượng, yêu quý thuộc hạ, thủ đoạn độc ác vô tình với địch nhân, nhưng vì người kia khiến thuộc hạ mình yêu như sinh mệnh mất mạng, đứng trước người làm rất nhiều chuyện khiến mình thất vọng, phẫn nộ thương tâm kia, nàng vẫn đứng bên cạnh người đó không hề nghĩ đến việc rời đi như cũ, càng không muốn ra tay đối phó người đó, trả thù người đó, thương tổn người đó! "Giống như sấm sét đánh bên tai, điều vẫn không muốn nghe thấy lúc này lại bị bày ra rõ ràng!Đây là điều cho tới nay nàng chẳng bao giờ nghĩ tới, đây là điều cho tới nay nàng chưa bao giờ suy nghĩ, đây là điều cho tới nay nàng không dám nghĩ tới! Bởi vì nàng không chịu, không muốn, không dám! Đó là điều nàng không muốn thừa nhận nhất! Đó là điều nàng không thể tha thứ nhất!

Vì yêu nên Tích Vân dốc hết công lực ra phá thành giúp Phong Tức, tới mức bị một mũi tên chứa 20 năm công lực của Hoàng Triều. Bạch Phượng Hoàng ngã xuống ngạo nghễ

"Tích Vân!!!"

Thanh âm chưa dứt, một bóng đen từ đại quân bay vút lên bầu trời!

Nhanh hơn tia chớp! Mạnh mẽ hơn gió bão!

Một tiếng kêu lên khiếp sợ và không thể tin nổi! Tiếng kêu hoảng loạn kịch liệt! Tiếng kêu mang theo một chút thâm trầm không thể che giấu, đau nhức như muốn xé rách tâm can, cũng làm đau đớn trái tim của mỗi người trên chiến trường. Tiếng thét gào vang vọng cả chiến trường, tựa như mãnh thú trọng thương đang điên cuồng gào thét, thảm thiết thê lương, khiến cho tinh thần mỗi người ở đây đều chấn động!

Vì cứ nàng, chàng tình nguyện dốc hết tinh lực, mạng đổi mạng, thân thể già nua, tóc bạc trắng, thậm chí chàng chỉ còn sống được 1 tháng. Phong Tịch tỉnh lại, vừa đau khổ cũng cũng dốc hết sức để giành lại giang sơn cho Phong Tức. May mắn thay còn có Cửu Vi, còn có bộ tộc Cửu La khiến Phong Tức từ quỷ môn quan trở về.

Dưới ánh mặt trời, hắn vẫn mạnh khỏe!

Khoảnh khắc ấy, lệ rơi lã chã!

Khoảnh khắc ấy, mới biết cái gì gọi là mất mát đã tìm lại được!

Khoảnh khắc ấy, mới biết thiên địa dù có rộng lớn đến đâu, vạn vật dù có nhiều bao nhiêu, người nàng quan tâm nhất vẫn là người trước mắt!

Khoảnh khắc ấy, nàng nguyện đánh đổi tất cả, không oán không hối!

Hắn đứng dưới ngựa, giang tay ra, ung dung tao nhã cười, đôi mắt sáng ngời, ôn nhu, lưu luyến nhìn nàng. Khoảnh khắc ấy, nàng không chút do dự, không chút cố kỵ liền giơ tay, phi thân, lao vào lòng hắn!Làn tóc trắng và làn tóc đen đan vào nhau trong gió! Bạch y, hắc y hòa quyện với nhau! Cánh tay thon dài ôm chặt lấy cánh tay mềm mại!

Một cái ôm kinh chấn vạn quân! Một cái ôm kinh diễm thiên hạ!

Họ không màng lễ pháp, không màng thiên địa, không màng vạn vật, không màng vạn quân ôm chặt lấy nhau, gắn bó triền miên, làm kinh sợ tất cả mọi người, lay động nhân tâm!

Vì nàng, nhường lại cả giang sơn cho người khác vì đơn giản "nếu có được thiên hạ mà mất đi người mình yêu nhất, vậy cũng chỉ là một 'người cô đơn'. Điện ngọc ngai vàng, sơn hà gấm vóc đều không bằng được ôm nương tử mà cùng nhau đi khắp thiên hạ". Đối với Phong Tức, quá trình tranh thiên hạ đã đủ để thỏa mãn ý chí muốn xưng đế, nếu quyết chiến với Hoàng Triều nhất định Phong Tức sẽ thắng. Thực ra Phong Tức đã coi như là người thắng cuộc, tuy nhiên đứng trước ngưỡng cửa sinh tử, khi nhìn thấy Phong Tịch suýt chết, hắn càng quyết tâm nhường lại giang sơn cho đối thủ, như vậy chả là được cả giang sơn được cả mỹ nhân hay sao. Phong Tức vẫn hơn Hoàng Triều vì biết mình muốn gì, mình cần gì, mình sẽ được cả giang sơn cả mỹ nhân như lời cuối cùng của Phong Tức với Phong Vương.

Thả thí thiên hạ như cỏ rác, dắt tay thiên nhai cười tiên gia!

Truyện còn khá hay về chiến tranh, dàn trận, âm mưu, kế sách, về tình quân thần, bằng hữu... đọc đôi lúc thấy đoạn về chiến tranh dài quá, còn về tình cảm của 2 anh chị thì lại khá ít. Đọc xong mình tự hỏi truyện xuất sắc như thế mà sao chả thấy NXB nào mua bản quyền quyển này, xuất bản toàn mấy cuốn như dở hơi, hãm.

Nội dung của truyện khá dài, trải rộng từ phần giang hồ đến chiến quốc rồi kết thúc khi tình cảm giữa 2 nhân vật chính đi đến đích nhưng dung lượng truyện lại không cao, đủ thấy tác giả viết rất cô đọng, ngắn gọn. Giọng văn lôi cuốn, hấp dẫn. Diễn biến dồn dập. Tình tiết hợp lý. Văn phong mềm mại, uyển chuyển, xen kẽ rất nhiều thơ, từ thể hiện sự uyên bác của các nhân vật cũng như của chính tác giả.

Riêng bản thân mình thích phần giang hồ nhất trong cả 3 phần của câu chuyện. Uhm, tính cách của Bạch Phong Tịch rất hợp ý mình: Tiêu sái, tự do, hài hước và nghĩa hiệp. Cả tạo hình nhân vật cũng rất tốt: "tố y tuyết nguyệt, tao nhã tuyệt thế", vẻ đẹp từ khí chất và sự giản đơn, chân thành chứ không nằm ở bề ngoài diễm lệ. Người như Phong Tịch hợp với cuộc sống của 1 cơn gió tự do hơn là cuộc sống gò bó bởi trách nhiệm và bổn phận.

Không phải mình không thích Tích Vân. Vị Phượng Vương này cũng là 1 trong những mẫu nhân vật nữ mà mình yêu thích. Hình ảnh Bạch Phượng Hoàng của nàng rất đẹp, rất hào hùng nhưng cuộc sống của nàng nặng nề quá, nặng nề vì trách nhiệm và bổn phận, gò bó vì ngôi vị quân vương và an nguy của bá tánh. Haiz, cũng vì thế mà phần chiến quốc tuy rất hào hùng, làm mình rung động, hồi hộp đến nghẹt thở nhưng cũng là phần mình không muốn đọc lại nhất. Không khí ngột ngạt của nó làm cho mình gần như phát điên, làm cho mình đau lòng, khó chịu. Đây cũng là phần có nhiều nhân vật "tử trận" nhất.

Phần cuối khá ngắn, nói về cảnh nam chính bỏ giang sơn để chọn mỹ nhân. Uhm, khi người ta đã đi tẫn những nơi mình muốn tới, rong chơi đủ, dằn vặt nhau cũng đủ và mất mát cũng quá đủ thì người ta mới nghĩ đến việc dừng lại, quay đầu nhìn lại những gì mình đã trải qua và lựa chọn buông tay để nắm lấy thứ quan trọng nhất. Mừng vì Bạch Phong Tịch đã trở lại với cuộc sống giang hồ tự tại. Có hơi tiếc 1 chút cho Hàn Phác, thằng bé đáng yêu thế mà đất diễn ít quá.

Phần phiên ngoại hồi nhỏ của các nhân vật chính cũng rất đáng yêu, cứ như đang xem phiên bản chibi của các nhân vật vậy.

Ấn tượng với phần mở đầu thể hiện rất rõ lối suy nghĩ của 2 vị "Vương Tinh":

Hoàng Triều: "Lệnh bài không thể hiệu lệnh thiên hạ, hiệu lệnh thiên hạ là con người! Chân chính có thể hiệu lệnh thiên hạ là ta!...... Ta sẽ san bằng mọi chướng ngại trên con đường lên Thương Mang Sơn!"

Lan Tức công tử: "Tranh Thiên hạ cũng không nhất định là để có giang sơn mỹ nhân. Quá trình tranh Thiên hạ mới là thứ hấp dẫn người ta nhất! Lĩnh thiên quân vạn mã tung hoành thiên hạ, cùng đối thủ có lực lượng ngang nhau quyết đấu trên sa trường, cùng tri kỷ, bạn tốt chỉ điểm giang sơn, nhìn đất đai dưới chân từng tấc từng tấc biến thành của chính mình, kia mới là thứ để cho người ta sôi trào nhiệt huyết!"

Hắc Phong Tức không phải là thể loại nhân vật mà mình yêu thích. Hắn tài hoa nhưng quá âm hiểm. Bạch Phong – Hắc Tức như 2 cực nam châm trái chiều vậy.

– Nếu Phong Tịch như 1 ngọn gió phiêu du thì hắn lại là thứ bóng tối thăm thẳm không thấy tận cùng. Nếu Phong Tịch là kiểu người trong ngoài như một thì Phong Tức lại là kẻ miệng nam mô, bụng bồ dao găm. Ẩn bên trong vẻ ngoài nho nhã, quân tử là con người đầy âm mưu, quỷ kế. Hắn không thích giết người, không phải bởi vì hắn nhân từ mà vì hắn không muốn vấy bẩn bàn tay của bản thân, hắn chỉ thích mượn tay người khác thực hiện điều hắn muốn.

– Nếu Phong Tịch đơn giản, thậm chí có phần lôi thôi, tùy hứng thì Phong Tức lại là kẻ soi mói, biết hưởng thụ và thích hưởng thụ những đặc quyền sa hoa của 1 kẻ vương giả. 1 người độc hành thiên hạ còn kẻ kia thì đi đâu cũng lôi cả đoàn quân phục vụ.
...
Bọn họ rất khác nhau, nhưng cũng như 2 cực nam châm trái chiều, họ vẫn bị cuốn hút bởi nhau. Giữa họ không chỉ là thứ tình bằng hữu kì lạ, không thân không thù suốt 10 năm giữa 2 cao thủ giang hồ. Giữa họ có 1 sự ăn ý, tương thông không thể nói rõ bằng lời. Giữa họ cũng là sự thấu hiểu xen lẫn quan tâm và ghét bỏ. Giữa họ cũng là những lần tự bỏ qua lẫn nhau, thất vọng nhưng vẫn hy vọng. Giữa họ là sự tự đấu tranh nội tâm âm thầm mà chính bản thân cũng không rõ ràng.... Haizz, giữa họ đúng là mối duyên nợ phức tạp của 1 cặp oan gia.

Đọc truyện này mình gần như chẳng ghét nhân vật nào cả. (Mặc dù vẫn có chút ghét Nhâm Mặc Vũ. Dù biết rằng hắn đã làm tẫn chức trách của 1 quân sư nhưng mình vẫn ghét. Hắn đã lấy lòng tiểu nhân để đánh giá một con người quân tử và rộng lượng như Tích Vân, hại nàng và Phong Vũ Kỵ bị bao nhiêu đau khổ, thương tích và mất mát)

Nhiều nhân vật còn rất đáng thương.

Điển hình như Liệt Phong tướng quân Yến Doanh Châu chẳng hạn. Đọc đoạn hắn chết mà mình bị hẫng vô cùng, cả 2 lần đều làm mình bất ngờ và tiếc nuối.Hoặc như Tảo Tuyết tướng quân Tiêu Tuyết Không chẳng hạn. Tạo hình nhân vật này rất hợp ý mình. Tóc trắng, mắt xanh, bạch y hay lam y gì đều đẹp cả. Tính tình trầm tĩnh, giỏi kiếm thuật, rất trung thành với Hoàng Triều. Chỉ tiếc là yêu nhầm người mà bản thân hắn cũng biết trước rằng không thể có hy vọng. Đúng như hắn nói với Quân Phẩm Ngọc ở phần phiên ngoại, nàng ấy như ánh trăng rằm ở trên trời cao, hắn chỉ có thể ngưỡng vọng từ xa mà chẳng bao giờ có thể với tới (tự nhiên nhớ tới cảnh Dương Tiễn đêm đêm ngắm trăng suốt 1000 năm).

May mà cuối cùng gần như mọi người cũng có được hạnh phúc của mình.

Hoàng Triều là 1 nhân vật đã để lại ấn tượng khá tốt trong lòng mình. Đứng ở địa vị của 1 kẻ đi chinh phục thiên hạ thì hắn đã làm rất tốt. Hào khí của hắn làm người ta bị thuyết phục. Sự quyết đoán của hắn khiến mình hâm mộ. Hắn yêu Phong Tịch, ngưỡng mộ nàng nhưng rất thẳng thắn thừa nhận rằng hắn không thể chỉ có 1 mình nàng vì mộng đế vương của hắn không cho phép. Hắn yêu Phong Tịch nhưng vẫn tự tay bắn ra mũi tên mang trọn 20 năm công lực để lấy mạng nàng, ngăn cản nàng trợ giúp Tức Vương trong cuộc chiến giành thiên hạ với hắn. Hành động của hắn không khiến mình phản cảm, không khiến mình thấy tàn bạo, máu lạnh mà chỉ thấy khâm phục. Khi thấy đôi tay hắn run rẩy, vừa uống rượu vừa chảy nước mắt khi nghe tin nàng chết thì mình lại thấy hắn có phần đáng thương. Cuộc đời này là thế, con người luôn phải lựa chọn giữa nắm và buông, không ai có thể có được tất cả.

Tóm lại, truyện này rất hay, xây dựng nhân vật hợp lí, diễn biến nhanh, hấp dẫn, nhiều cao trào, văn phong lôi cuốn, "đủ muối".

Continue Reading

You'll Also Like

198K 7.5K 12
CP: Tô Châu- Lục Sơn Do lớp trưởng "đáng ghét" suốt ngày ghi tên hắn vào mục "học sinh cần chăm hơn", Lục Sơn vì vậy mà ghét cậu vô đối. Thế mà Lục...
124K 10.9K 35
Tuyển thủ Chovy dính tin đồn hẹn hò với Goat??? Riel or fake? Chỉ có Faker thôi!
54.9K 5.1K 37
Fic vô tri Bối cảnh trường đại học Ooc, nói tục Đọc kỹ lưu ý trước khi vô fic nha mấy bồ iu
97.6K 11.7K 82
FANFICTION jungjihun có một anh ngiu sơ hở là block có lúc chữa lành, có lúc không thật sự luôn đấy? lsh cảm thấy bất lực nhưng lsh không thể làm gì...