Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, lịch sử (thời Hán), chiến tranh, cung đình, ngược, HE
Tình trạng: Hoàn
oOo
Văn án:
Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang huynh, cũng là một con sói. Nhưng rồi định mệnh đưa đẩy, giữa đại mạc mênh mông, cô đã gặp hai người con trai, một nhu hòa như trăng sáng, một ngạo nghễ như gió hoang.
Như một chú sói cứ mãi đuổi theo vầng trăng vằng vặc, Ngọc Cẩn đã dành hết tâm tư ngóng vọng về Mạnh Cửu, người con trai để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cô ngay từ lần đầu gặp gỡ. Từ đại mạc về Trường An, từ Lạc Ngọc phường đến Thạch phảng, từ thương trường đến cung đình, từng lời cô nói, từng việc cô làm, tất cả đều vì người đó.
Nhưng vầng trăng giữa trời vốn chẳng của riêng ai, chú sói cứ mê mải đuổi theo vầng trăng, mà quên mất bên cạnh nó, vẫn luôn có ngọn gió âm thầm làm bạn.
“Không phải mỗi đóa hoa đều sẽ kết quả, nhưng chúng sẽ sống, sẽ nở bừng rực rỡ, sẽ đón chào ánh dương, đưa tiễn ráng chiều, sẽ cùng gió nô giỡn, rồi cùng mưa đùa nghịch, cuộc sống như thế đã đủ phong phú lắm rồi, tôi nghĩ, hẳn chúng cũng không hề nuối tiếc…” - Đồng Hoa
oOo
Cảm nhận, đánh giá:
Đại Mạc Dao là khúc ca trên đại mạc rộng lớn, việc người với người gặp được nhau đã khó, hội ngộ và yêu thương nhau lại càng khó hơn. Ấy thế mà cô gái sói mang tên Ngọc Cẩn, đã vì tấm chân tình của hai chàng trai trên sa mạc mà tìm đến thành Trường An, để rồi bị cuốn vào vòng xoáy của ái tình, của quyền thế và của cả những mất mát không sao bù đắp được. Nhưng nếu cho lựa chọn lại, hẳn Ngọc Nhi cũng không hối tiếc vì đã từ bỏ Lang huynh, từ bỏ đàn sói, để đến Trường An xa hoa, nhộn nhịp những cảm xúc đúng nghĩa con người. Vứt bỏ lại sau lưng quá khứ về Hung Nô tàn độc đã cướp đi của nàng thời niên thiếu vô tư lự bên bạn bè và cha yêu quý, Ngọc Cẩn hướng về Trường An, để sống hạnh phúc như những gì cha nàng mong muốn, để ôm lấy giấc mộng thiếu nữ với chàng trai mà trái tim nàng luôn hướng về.
Đại Mạc Dao là một câu chuyện rất phóng khoáng, cũng như chính cái tên của nó vậy. Có lẽ vì hai nhân vật nam, một là thương nhân Mạnh Cửu ôn hòa như cây ngọc nhành lan , một là tướng quân Hoắc Khứ Bệnh tiêu sái anh tuấn như cánh chim đại bàng, nên ít nhiều không quá vướng mắc với những tranh đoạt của vua tôi lúc bấy giờ. Hoặc nói đúng hơn, cả hai đều không tham vọng, chỉ mong sống một cuộc đời phiêu bạt đây đó với người mình yêu, được dẫn cô gái nhỏ họ yêu thương đi đến tận cùng thế giới, được ở bên cô gái ấy cả đời. Nhưng nữ chính thì chỉ có một, vậy nên đến cuối không thể không có sự lựa chọn. Đồng Hoa chưa bao giờ thất bại trong việc đẩy người đọc vào tình thế tiến không được, lùi cũng chẳng xong, hai nhân vật nam đều tuyệt vời đến độ dù nữ chính chọn ai, cũng thực sự đau lòng cho người còn lại. Tôi, vì trước đó đã đọc Vân Trung Ca, hẳn nhiên biết trước kết cục của đoạn tình cảm này, nên may mắn đã lựa chọn ngay từ đầu nhân vật mà tôi yêu, nhưng sao khi kết thúc vẫn có chút luyến tiếc mông lung ?
Phải nói rằng, tôi khá thích Mạnh Cửu. Đây là một chuyện hiếm gặp, bởi tôi trước nay luôn là người rất rõ ràng, một khi đã hướng trái tim về ai đấy, thì dù người còn lại có tuyệt vời ra sao, đẹp đẽ như thế nào, tôi cũng không một chút rung động. Nhưng có thể nói Cửu gia của chúng ta là một trường hợp đặc biệt chăng? Cửu gia thông tuệ mọi việc trên đời, từ y thuật cho đến buôn bán, từ cách đối nhân xử thế đến việc triều chính vốn khó lường. Cửu gia sinh ra đã không may mắn, vốn mang bệnh tật trong người, mất đi một bên chân, tuy chữa được bách bệnh, nhưng tâm bệnh trong lòng mình thì không sao hóa giải được. Đến khi chàng nhận ra bản thân thực sự cần gì, thấu hiểu được tấm chân tình ấy, thì cô gái nhỏ cuối cùng đã không chờ được mà tung cánh hướng đến một chân trời khác. Vốn duyên mỏng, chẳng trách tình không sâu.
Mạnh Cửu là mối tình đầu của Ngọc Cẩn, là người mà nàng dốc cạn tâm tư để bày tỏ, dành toàn bộ nhiệt huyết thanh xuân trồng uyên ương đằng, chỉ mong đời này kiếp này nhận được một cái gật đầu đồng ý. Nhưng Mạnh Cửu vừa như sợ hãi, vừa như không cam tâm, không muốn cô gái với nụ cười tươi sáng ấy phải vì mình mà chịu khổ, bởi lẽ chàng chẳng thể cho nàng một cuộc sống gia đình bình thường mà nàng hằng khao khát. Nhưng Cửu gia thấu hiểu lẽ đời chừng ấy, tại sao chỉ chuyện của mình cứ nhất nhất không chịu hiểu? Chàng cho rằng Ngọc Nhi mà chàng yêu chỉ vì những thứ ấy mà cảm thấy tủi hờn, cho rằng Ngọc Nhi cố chấp sẽ chỉ vì chàng không thể có con mà rời bỏ ? Bởi lẽ Cửu gia không có niềm tin vào bản thân, không có niềm tin vào tình yêu, nên đã lỡ mất Ngọc Nhi, lỡ mất người con gái nguyện sẽ cùng chàng đi khắp các hang cùng ngõ hẻm Tây Vực mà cứu giúp những số phận khốn khó, lỡ mất người con gái mà chàng yêu tha thiết, người duy nhất khiến trái tim chàng rung động.
Tôi thương Mạnh Cửu, nhưng cũng vì đó mà cảm ơn chàng. Cứ cho rằng tôi ích kỉ đi, nhưng nếu Mạnh Cửu không buông tay, làm sao Hoắc Khứ Bệnh của tôi có cơ hội? Nếu Mạnh Cửu không dốc lòng cứu giúp, dốc lòng chữa trị và chở che cho Ngọc Cẩn cũng như Hoắc Khứ Bệnh, thì sao mối tình này có thể đơm hoa ? Tôi gần như đã coi Cửu gia là thánh nhân trong câu chuyện này, khi chàng dang rộng vòng tay ôm trọn lấy đất trời, khiến muôn hoa đua nở, khiến hạnh phúc lứa đôi quấn quýt. Chỉ là người như Cửu gia, vốn cô độc, nay lại tìm về với lẻ loi, hình bóng khép lại cũng là tấm thân mỏng manh trên con lạc đà nhuốm máu, từ tốn đi khắp thế gian, tiếp tục mang đến hạnh phúc cho mọi người. Nhưng hạnh phúc của chàng, biết đến bao giờ mới tìm được một người sẻ chia ? Hạnh phúc ấy liệu có tồn tại, khi mà cô gái duy nhất chàng yêu, đang vui vầy bên một người khác? Mạnh Cửu, đau đớn lắm chứ, khốn khổ lắm chứ. Nhưng tình yêu của chàng đã vượt quá những mong ước đơn thuần được ở bên người mình yêu, chàng chỉ mong Ngọc Nhi được hạnh phúc.
Nhưng cũng như Ngọc Cẩn, người tôi nguyện dành trọn cuộc đời, chỉ có thể là Phiêu Kỵ Đại Tướng quân Hoắc Khứ Bệnh. Nói rằng tôi thiên vị Tiểu Hoắc vì đã biết trước kết cục là đúng, nhưng cũng sai. Bởi lẽ tôi tin vào trái tim mình, tin rằng dù không biết trước, người tôi yêu vẫn sẽ là chàng trai kiên định và đầy nhiệt huyết ấy. Hoắc Khứ Bệnh mang lại cho người ta cảm giác vô cùng an tâm, tưởng chừng như chỉ cần có hắn, thì thế giới dù có sụp đổ vẫn có người chở che, bảo vệ. Bởi lẽ hắn quá kiên định, quá tin tưởng Ngọc Nhi, nên dù trước đây Ngọc Nhi với Cửu gia có ra sao, hắn cũng cho nàng thời gian, tin rằng nàng sẽ không phụ lòng hắn. Ngọt ngào chứ, khi có một chàng trai sẵn sàng vì mình mà chờ đợi, dù bao lâu cũng được, chỉ cần đến khi nàng ngoảnh đầu, trong mắt nàng có hắn. Không phải hắn không ghen tức, không phải hắn không muốn chiếm hữu, nhưng hắn càng hiểu rõ tâm tư của Ngọc Cẩn, biết Mạnh Tây Mạc trong lòng nàng quan trọng thế nào, vậy nên, hắn chọn cách chờ đợi.
Một Hoắc tướng quân trăm trận trăm thắng, ấy thế mà để thắng được trái tim cô gái mình yêu cũng thật quá gian nan. Có thể nói, đối với đoạn tình cảm này, Tiểu Hoắc của tôi luôn chậm một bước. Hắn không phải người Ngọc Nhi gặp đầu tiên sau khi quyết định từ bỏ thế giới con người mà đến với bầy sói, càng không phải người Ngọc Nhi hướng đến khi bước về Trường An. Hoắc Khứ Bệnh không phải mối tình đầu của nàng, cũng không để lại trong nàng biết bao thống khổ tưởng chừng như sống đi chết lại. Hoắc Khứ Bệnh của tôi, đem toàn bộ tâm tư gửi cho Ngọc Cẩn, nhưng nhận lại chỉ là một phong thư ngắn ngủi thay cho lời từ biệt. Nhưng tôi đã nghĩ, nếu Ngọc Nhi không dứt áo khỏi Mạnh Cửu, không đi khỏi Trường An, thì sao nhận ra được trong lòng nàng vốn đã có hình dáng tiêu sái của tên Tiểu Hoắc cứng đầu kia? Nếu như ngày hôm ấy ở quán trọ, Hoắc Khứ Bệnh đến chậm một bước như biết bao lần lỡ làng trước đây, liệu câu chuyện sẽ xoay vần thế nào? Nhưng may mắn thay, lần này số phận đã mỉm cười, đã không còn trêu ngươi chàng trai kiên định của lòng tôi nữa.
Thực tế, tôi vốn là người thích các tướng quân hơn các vị vua. Nhớ trong lịch sử Việt Nam, người tôi ngưỡng vọng và yêu thích nhất hẳn phải là Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn. Với Hoắc Khứ Bệnh, có lẽ hào cảm bởi hắn là tướng quân đã che lấp đi tất cả những điều tuyệt vời khác của Mạnh Cửu, khiến tôi chỉ mê đắm nhìn theo dáng vẻ anh dũng đầy khí thế của hắn trên lưng ngựa dẫn quân Hán triều đi đánh Hung Nô. Cảm giác phóng khoáng được tung mình giữa mênh mông trời đất, giữa quân thù bủa vây, giữa sinh li tử biệt khiến Hoắc Khứ Bệnh hiểu rõ hơn những điều hắn hằng mong ngóng, càng muốn đem tất cả những điều đẹp đẽ nhất trên thế gian này trao cho Ngọc Cẩn. Tiểu Hoắc của tôi chính là anh hùng hảo hán như thế, khi xung trận không hề sợ hãi, khi thề nguyền nhất quyết không nuốt lời, luôn dùng hành động để chứng minh cho những gì mình nghĩ. Hắn tưởng chừng như phóng khoáng đến độ chẳng bận tâm đến gì, chỉ biết an nhàn hưởng thụ sau những chiến thắng, mà không ai biết, đằng sau những lần dẫn quân ấy là biết bao đêm thức trắng nghiên cứu, là người ham học hỏi và sẵn sàng tiếp thu ý kiến của người khác. Hắn tưởng chừng như chỉ biết sống cho bản thân, bổng lộc triều chính đều tự mình hưởng hết, mà không hề để tâm đằng sau là nỗi lo lắng của hắn cho gia đình, cho sự cân bằng quân ngũ của Hán triều. Tuy có một điều ngoài mặt hay trong lòng Tiểu Hoắc đều không tính toán, đó là yêu Ngọc Nhi, sẵn sàng hi sinh mọi điều chỉ cần Ngọc Nhi hạnh phúc.
Những nhân vật nữ chính của Đồng Hoa luôn may mắn như thế, gặp được biết bao người con trai tuyệt vời vì mình mà thay đổi, vì mình mà cố gắng, vì mình mà yêu thương chở che săn sóc. Nhưng một cô gái đáng yêu, lanh lợi, dám nghĩ dám làm, dám yêu dám hận như Ngọc Nhi, tất nhiên xứng đáng. Xây dựng hình ảnh Ngọc Nhi và Lý Nghiên cùng có bắt đầu từ hận thù như nhau, nhưng cách hai cô gái chọn để đối mặt lại không giống nhau. Kim Ngọc quyết định từ bỏ hận thù, sống cuộc đời phiêu dạt, quyết định không bước lên chuyến tàu mang tên trả thù, mà dừng lại ở bến đỗ tình yêu. Còn Lý Nghiên, lao đi trong đau đớn, cuối cùng số phận cũng chi lạnh lẽo trong chốn cung đình, tự tay cắt đứt những tình cảm thân thiết, tận mắt chứng kiến người mình yêu chết đi dưới mũi tên của người khác. Hai cô gái cuối cùng sau điểm duy nhất gặp nhau, đã biến thành hai đường thẳng mỗi lúc một xa cách.
Câu chuyện nào của Đồng Hoa cũng vậy, không bao giờ tránh khỏi day dứt. Vì người chết thì quá nhiểu, mà hạnh phúc lại quá đỗi mong manh. Những chuyện sinh li tử biệt trên đời này đâu có thiếu ? Nhưng sao càng đọc, càng cảm nhận nhiều, lại càng thấy đau hơn ? Có phải vốn dĩ bản thân con người dù lí trí thế nào cũng chỉ mong có một cuộc đời hạnh phúc, bố mẹ mạnh khỏe, và có đôi bàn tay nào đó nắm chặt lấy tay mình hay không ? Nhưng đã nói, số phận không buông tha ai bao giờ. Có những người sinh ra đã là người của Hoàng thất, cuộc đời chỉ có thể quẩn quanh những tranh quyền đoạt vị không dứt, có những người lại thuộc về thảo nguyên mênh mông không thấy đường về. Có ai đó đã từng nói với tôi, con người ta thường đổ vấy rằng số phận định đoạt tất cả, nhưng có mấy ai như Hoắc Khứ Bệnh của tôi, sẵn sàng đi ngược lại những gì sắp đặt, sẵn sàng đứng lên đấu tranh cho hạnh phúc của mình ? Lý Nghiên buông bỏ trước số phận, đánh mất bản thân trước hận thù. Mạnh Tây Mạc chạy trốn số phận, lúc nào cũng chỉ nghĩ rằng mình không xứng đáng. Ngay cả Ngọc Cẩn của chúng ta, cũng có lúc muốn buông tay, chạy trốn và cũng muốn quên đi tất cả. Vậy mới nói, đôi lúc người ta chỉ đơn giản cần thêm một chút dũng cảm, kiên định, cần thêm một chút khí phách để thay đổi tất cả.