[jjk.pjm] 30 days.

By phngdeen1306

100K 10.2K 1.1K

Author: Deen Pairing: Jungkook & Jimin Tags: fluff, jimin!bot, jungkook!top, kookmin, ex, break up, happy end... More

intro
1st day
2nd day
3rd day
4th day
5th day
6th day
7th day
9th day
10th day
11th day
12th day
13th day
14th day
15th day
16th day
17th day
18th day
19th day
21st day
22nd day
23rd day
24th day
25th day
26th day
27th day
28th day
29th day
30th day

20th day

3K 300 20
By phngdeen1306

Mọi người đọc truyện nhớ comment cho Din vui nhéeee!!!! Jeon về nhà òi đừng mắng Jeon nữa nhaaa
* * *
Ngày thứ 20

Jimin thực sự kiệt sức. Em rất mệt; từ hôm Jeongguk rời đi, em chẳng thể ngủ được. Tất cả những gì em làm giờ đây là cố gắng giữ cho mình còn sự sống bằng cách ăn thật nhiều, mặc dù em chẳng cảm thấy vị gì cả và đôi lúc còn nôn ra nữa. Ngủ chẳng đủ giấc, ăn chẳng ngon miệng, làm việc căng thẳng, và những thời gian rảnh rỗi ít ỏi còn lại thì dành vào việc cố gắng nhắn tin cho Jeongguk; mới chỉ 2 ngày trôi qua, em đã tiều tuỵ đi thấy rõ.

Ngày hôm nay, em quá mệt đến mức không thể nhấc chân ra khỏi nhà để đi làm, vì vậy em buộc phải nhờ đồng nghiệp Kim nộp đơn nghỉ phép cho mình. Người kia còn chu đáo mua bánh ăn sáng tới cho em, nhưng với một người chẳng còn vị giác thì em chẳng thiết tha. Jimin một lần nữa từ chối anh ta; và người đồng nghiệp kia vẫn cứ lẳng lặng đặt bánh lên bàn, ôm em một cái an ủi rồi rời đi mà chẳng hề muốn làm khó dễ cho em.

Trời cũng có vẻ như lạnh hơn, Jimin cố gắng nuốt vội mấy viên vitamin vào người rồi đổ xuống ghế sofa. Em cuộn tròn mình trong chăn, đè nén xuống cảm giác bất an mà nhắm mắt lại. Ngủ lúc trời sáng khiến em bớt sợ hãi và cô đơn hơn. Jimin ôm lấy chiếc áo khoác còn nồng nàn mùi hương quen thuộc của người kia, em đắp kín chăn lên quá đầu, vùi mặt vào tấm áo ấy mà nức nở cho đến khi thiếp đi.

Người con trai nhỏ tỉnh lại vào gần giờ cơm trưa, khi em nghe những tiếng lách cách phát ra từ bếp. Jimin ngủ chẳng được sâu giấc lắm, nên dù những tiếng động kia có phát ra khẽ đến mức nào, em vẫn có thể nghe thấy. Nhưng mà, em đang ở nhà một mình mà? Ai lại ở trong bếp kia chứ? Jimin mong chờ, em mong chờ là gã lắm. Một hi vọng thật nhỏ thôi. Người con trai ấy dồn toàn bộ hi vọng và tin tưởng của mình, em khẽ gọi:
"Jeongguk? Là em à?"

"Em làm anh tỉnh giấc à, baby?"

Chỉ một câu nói ngắn gọn đến vậy đã đủ để Jimin vỡ oà. Jeongguk chạy lại ngay sau đó, vẫn là gã đó thôi, gã đâu có bỏ em đi đâu đâu kia chứ? Gã chỉ vắng mặt có hai ngày thôi mà, tại sao em lại lo lắng đến thế, cô đơn và tuyệt vọng đến thế hả? Jimin siết chặt chiếc áo khoác kia trong tay, em bịt chặt miệng nhưng vẫn cứ nấc lên từng tiếng và người thì run lên bần bật. Cảnh tượng khổ sở ấy đã được Jeongguk thu trọn vẹn vào tầm mắt: một Jimin gầy rộc đi và tiều tuỵ ngồi trên ghế sofa, tay thì ôm chặt áo khoác của gã và nức nở khóc không thành tiếng. Sao gã lại đau thế này nhỉ? Xem tội tày trời mà gã đã gây ra trong hai ngày qua kìa, nhìn em khổ sở đến mức nào kia chứ?

Người nhỏ hơn ôm chặt lấy Jimin khi em vẫn nấc lên đến mức gần như không thể thở nổi, gã ôm siết lấy em trong vòng tay và rồi lẩm bẩm như một chiếc đĩa vấp:
"Em xin lỗi....em xin lỗi anh Jiminie...Em sai rồi, đừng khóc nữa mà, em sai rồi, em tồi tệ anh ơi...."

"Anh....anh đã r-rất sợ.....rất tuyệt vọng....rất lo cho em......."
Jimin vùi mặt vào vai người bạn trai, hô hấp trở nên thật khó khăn
"Lần sau nếu có đi....xin hãy nói với anh là....là em ổn....anh sợ lắm Jeongguk...."

"Không không em không đi nữa, em không đi nữa mà em thề đấy"
Gã nói vội vã, rút một tờ khăn giấy ra để lau gương mặt lấm lem nước mắt của em
"Là em sai, em cư xử không đúng với anh rồi bỏ đi như thế. Không phải em cố tình không nhắn tin cho anh, mà điện thoại của em bị rơi vỡ mất. Em xin lỗi mà, đừng khóc nữa"

Tay Jimin vẫn cứ níu chặt lấy tấm áo khoác của gã, bờ vai gầy vẫn cứ run lên chưa thể bình tâm. Jeongguk cẩn thận gỡ tay em ra khỏi tấm áo, gã dịu dàng hôn lên mười đầu ngón tay trước khi đặt nó lên vai mình:
"Bám vào em này, anh giữ chặt như vậy sẽ đau tay lắm đấy"

Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy chạm lên lớp áo thun của gã, Jimin lập tức níu chặt lấy như sợ hãi lắm. Jeongguk từ đau xót chuyển sang lo lắng cực độ; gã nâng mặt em lên, thấy gương mặt Jimin đã tái nhợt và tự cắn môi mình đến chảy máu:
"Bình tĩnh, baby à bình tĩnh, hít sâu nào cưng"
Gã nói, lặp lại như vậy cho đến khi bàn tay của em thả lỏng. Jimin mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại, em lả đi trong vòng tay gã. Dễ thương của gã kiệt sức mất rồi, và đây chính là "tác phẩm" do gã gây ra đây mà. Jeongguk nhẹ nhàng hôn lên môi em, gã quấn em vào chăn, bế trở về phòng ngủ. Jeongguk đặt em xuống giường, kê lại gối và đắp chăn lại cho em thật cẩn thận. Trên bàn có một ly nước cạn và vỉ thuốc ngủ đã mất vài viên, gã cắn răng, ném nó vào trong thùng rác và leo lên giường. Đúng là chỉ có ôm em mới dễ chịu nhất thôi; chỉ có ôm Jimin, Jeongguk mới có thể tìm thấy bình yên. Người lớn hơn theo phản xạ trở mình, lùi vào trong lòng gã. Jeongguk mỉm cười, nấu nướng để sau đi, hai hôm nay gã cũng không được giấc ngủ tử tế nào rồi. Jeongguk hôn lên môi em lần nữa, gã thì thầm trước khi ôm chặt em và nhắm mắt lại:
"Em sẽ không đi đâu khỏi Jimin nữa đâu"

Lần tiếp theo Jimin tỉnh dậy đã là xế chiều. Ngủ được một giấc sâu như thế cũng khiến em cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Mùi hương quen thuộc của người kia quẩn quanh bên mũi; có lẽ Jeongguk cũng đã mệt lắm, gã vẫn đang ngủ rất ngon. Jimin cười nhẹ, em rướn người hôn lên môi gã và rúc vào sâu hơn cái ôm ấm áp của người kia. Lúc ngủ trông gã hiền thật nhỉ? Thực sự rất hiền, rất dễ thương và cũng cực kì đẹp trai nữa. Thật ra gã cũng hiền mà, chẳng gây sự với ai bao giờ; chỉ là có chút....bồng bột thôi.

Jeongguk mơ màng tỉnh giấc, đập vào mắt gã là Jimin nhỏ bé đang lọt thỏm trong lòng mình và giương đôi mắt tròn xoe nhìn gã. Đáng yêu chết đi được ấy! Người nhỏ hơn chẳng kiềm chế nổi mà cúi đầu hôn đôi môi kia thật lâu, gã cứ nhấm nháp từng chút một, nhẹ nhàng và chậm rãi để không làm em đau. Jeongguk rời khỏi môi em sau vài phút; Jimin vẫn cứ nhìn gã, em thì thầm:
"Em mệt lắm à? Anh có làm phiền em không?"

"Phiền gì hả đồ ngốc này!"
Gã yêu thương nhéo đầu mũi nhỏ xinh
"Anh vẫn đang là bạn trai em cơ mà, phiền gì chứ? Em ngủ một giấc dậy là lại khoẻ như vâm rồi, mấy hôm trước lạ chỗ nên ngủ không ngon lắm"

"Hmm......."
Jimin trầm ngâm, như muốn hỏi gì gã mà rồi lại thôi

"Em ngủ ở chỗ Hyukjae, cậu bạn trong đội bóng hồi trước ấy"
Jeongguk nói, chẳng đợi Jimin phải hỏi, như thể gã biết hết em đang nghĩ gì vậy
"Và đương nhiên là không có chuyện gì xảy ra cả, giữa em và Hyukjae, giữa em và Youngmi; không có chuyện gì hết"

"Youngmi?"
Jimin hỏi, tâm trạng lại trùng xuống đôi chút vì cái tên ấy

"Vâng. Em có gặp chị ấy để nói chuyện rõ ràng. Em chưa từng có tình cảm với chị ấy, chúng em gặp nhau vì dự án tốt nghiệp theo như sự phân công của các giáo sư; nhưng giờ em không muốn cứ dây dưa mãi nữa"
Jeongguk vuốt mái tóc em nhè nhẹ
"Em muốn thú nhận với anh một chuyện. Thực ra ngày hôm qua ở nhà Hyukjae, em có hút thuốc"

"Tại sao......?"
Jimin bất giác nói ra câu hỏi ấy. Gã đã hứa với em là bỏ rồi kia mà, gã đã bỏ suốt ngần ấy năm kia mà?

"Em....chỉ là em rối quá, em không biết sẽ phải đối diện với anh như thế nào. Em có hút một chút, chỉ gần nửa điếu thôi. Em hứa sẽ không động vào nữa, em thề luôn ấy"

"Được rồi, đó là thói quen của em mà. Không sao đâu, nếu em bỏ được thì anh rất mừng đấy"

"Jimin này, anh đã biết mọi chuyện của em và Youngmi rồi. Anh có muốn.....chúng ta bỏ 30 ngày không? Ý là.....không chia tay nữa ấy?"
Jeongguk hỏi, một cách dè chừng trong khi Jimin vẫn đang bối rối không biết phải làm sao:
"Hmm......anh nghĩ là.....cứ để cho hết 30 ngày đi rồi chúng ta cùng quyết định, được không? Hôm nay là ngày thứ 20 rồi, còn hơn 1 tuần nữa thôi"

"Được rồi, không sao hết. Nào, giờ thì đến lượt em hỏi tội anh đây"
Jeongguk nhíu mày, đưa tay lên ôm lấy hai má nhỏ nhắn của người bạn trai
"Khai thật đi, anh đã sút bao nhiêu cân trong 2 ngày em đi vắng hả? Khai mau"

"Anh cũng không biết....đâu có sút cân đâu nhỉ...?"

"Nhìn xem anh gầy như thế nào này"
Gã cau mày, véo nhẹ hai má em
"Má cũng mất thịt rồi, anh không ăn uống gì đấy à? Muốn em trở về nhìn thấy một bộ xương sao?"

"Đâu có....anh có ăn mà, chỉ bị mất ngủ thôi"
Jimin bĩu môi, chịu trận để cho người kia dày vò hai má mình.
"Thực ra thi thoảng cũng bị nôn.....nhưng mà anh có ăn mà, thật luôn, ăn nhiều lắm ý"

"Thôi đi, anh lại còn dám uống thuốc ngủ nữa cơ, em phạt bây giờ đấy"
Jeongguk cúi xuống, cắn lên má em một cái đau điếng khiến Jimin phải kêu lên
"Em biết chính em làm anh như vậy, em xin lỗi, em sai rồi. Lo cho sức khoẻ của mình nhé, đừng dùng thuốc ngủ một lần nào nữa biết không?"

"Anh biết rồi"
Jimin ngoan ngoãn đáp, rúc vào lòng gã lần nữa để gã ôm mình

"Được rồi, giờ nghỉ ngơi đi, em đi nấu đồ ăn"

"Muốn đi cùng em cơ"

Continue Reading

You'll Also Like

8.2K 666 36
"Mới biết là việc thích một ai đó...nó làm cho chúng ta cảm thấy ... tốt thiệt sự nhỉ? " "Tôi nghĩ đôi khi...nó có thể hơn cả thích rồi cũng nên"
14.1K 1.1K 22
Truyện thuộc quyền sở hữu của dyuneng chỉ có trên Wattpad. Mọi sự reup đều là vi phạm bản quyền, xin đừng mang truyện của tớ đi đâu hết. Chân thành c...
653 54 7
Em và anh đã quen nhau trong 1 lần gặp cách đây 2 năm. Mối quan hệ trên lệch 1 tuổi này rất tốt. Vì chơi thân và hợp nhau nên tình cảm đều phát lên t...
167K 16.5K 56
Cái chung cư này không ngày nào là không rộn ràng um sùm OOC nhé mấy ní Không mang nó đến với các anh!!! Cám ơn