TRỌNG SINH CHI TÁI GIÁ MẠT LỘ...

Av hanlacyen1520

1M 72.5K 5.8K

Tác giả: Lục An Nhất Trảng Độ dài: 241 chương + 13 Phiên ngoại Tình trạng: Hoàn Tình trạng edit: T2 hàng tuầ... Mer

Văn án
Chương 1: Kiếp trước
Chương 2: Hồi môn
Chương 3: Chồng cậu tốt nhất quả đất
Chương 4: Tiệc tối
Chương 5: Đêm tân hôn
Chương 6: Ngủ chung
Chương 7: Hoa thạch thảo
Chương 8: Sinh một đứa con nhé
Chương 9: Tâm sự mỏng cùng mẹ chồng
Chương 10: Dỗ dỗ em nha
Chương 11: Bên bờ hồ
Chương 12: Canh bổ
Chương 15: Lựa chọn
Chương 16: Khám sức khoẻ
Chương 17: Không khóc
Chương 18: Thuốc ức chế một năm
Chương 13: Tháo mặt nạ
Chương 19: Xuất môn
Chương 20: Nhẫn cưới
Chương 21: Thuyền nhỏ
Chương 22: Món quà nhỏ
Chương 23: Em chỉ thích cái này
Chương 24: Phục hồi chức năng
Chương 14: Chúng ta từ từ tới
Chương 25: Trở lại công tác
Chương 26: Sự tình quặng tinh
Chương 27: Điều trị tâm lý
Chương 28: Xử lý Lăng gia
Chương 29: Di chúc của mẹ
Chương 30: 'Đại' lễ vật
Chương 31: Nghỉ phép một ngày
Chương 32: Muốn tha thứ phải hôn một cái
Chương 33: Em chải lông cho anh
Chương 34: Phúc lợi của việc giữ lời hứa
Chương 35: Hóng bát quái
Chương 36: Thuốc điều chỉnh chất ức chế
Chương 37: Tặng hoa
Chương 38: Người tặng hoa
Chương 39: Corleone kết hôn
Chương 40: Nhị công tử Kane Garfield
Chương 41: Mở cửa
Chương 42: Anh dạy em đi
Chương 43: Ta yêu em
Chương 44: Quyết không để bất cứ nghi ngờ nào có cơ hội nảy sinh
Chương 45: Anh ấy là chồng tôi
Chương 46: Phát bệnh
Chương 47: Người đứng đầu Danas
Chương 48: Hỗ trợ của Holland
Chương 49: Quá khứ
Chương 50: Mọi chuyện đều ổn
Chương 51: Hy sinh không vô nghĩa
Chương 52: Lấy thân báo đáp
Chương 53: Té ngã
Chương 54: Xoa dịu
Chương 55: Giao lưu y học
Chương 56: Công tước xuất hiện
Chương 57: Đại học Reiss thỉnh giảng
Chương 58: Tôi nghe nói cậu đã kết hôn...
Chương 59: Đào hoa đoá đoá
Chương 60: Nhà đầu tư
Chương 61: Cam Navel
Chương 62: Tiêm thuốc
Chương 63: Đánh dấu vĩnh viễn
Chương 64: Chăm chỉ tập thể dục
Chương 65: Chải chuốt tinh thần lực
Chương 66: Anh có nhớ những bộ quần áo bên hồ Đại Minh không?
Chương 67: Ngược đãi Omega
Chương 68: Tôi là Omega của anh ấy
Chương 69: Lời mẹ dạy
Chương 70: Ngày tháng thần tiên.
Chương 71: Kết cục của Morris
Chương 72: Lên Hotsearch
Chương 73: Lục thượng tướng bí mật kết hôn
Chương 74: 200 vạn tinh tệ một lần
Chương 75: Học quản lý gia nghiệp
Chương 76: Lăng gia tìm đến cửa
Chương 77: Nếu Lăng Sầm không nhận, thì Lục gia không có người thân mấy người
Chương 78: Lục ca ca, trói em lại đi
Chương 79: Anh muốn mang thai
Chương 80: Que thử thai
Chương 81: Người mới
Chương 82: Lục Kiêu tới thăm
Chương 83: Từ Từ có con
Chương 84: Ý nghĩa tồn tại của anh là để chơi bóng cùng con à?
Chương 85: Nguồn gốc dòng họ Lục
Chương 86: Vị bạc hà
Chương 87: Dáng người trời sinh
Chương 88: Người thật đang ở trước mặt
Chương 89: Ta cho em một hình xăm
Chương 90: Anh là tín ngưỡng của em
Chương 91: Người đại diện mới
Chương 92: Di vật của mẹ
Chương 93: Bánh macaron hoa hồng
Chương 94: Tụ hội hào môn
Chương 95: Lo lắng cho bé con
Chương 96: Việc này chung quy phải có người đi làm
Chương 97: Cắt một nửa
Chương 98: Bắt đầu tuyên truyền
Chương 99: Say rượu
Chương 100: Đại mạo hiểm
Chương 101: Tôi không cho phép bất cứ ai nhạo báng anh ấy
Chương 102: Ngất xỉu
Chương 103: Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng
Chương 104: Bạn đời lý tưởng
Chương 105: Nhất định phải like một cái
Chương 106: Xin lỗi thượng tướng
Chương 107: Hai lời mời
Chương 108: Tiêu chuẩn kép
Chương 109: Không phải là một phế nhân.
Chương 110: Người may mắn
Chương 111: Xin chữ ký
Chương 112: Đại bàng bảo vệ gà con
Chương 113: Lễ phục
Chương 114: Siêu âm thai
Chương 115: Quân vương của em.
Chương 116: Công chiếu
Chương 117: Lục phu nhân, Lục tiên sinh
Chương 118: Tham ban
Chương 119: Phát thêm chút cẩu lương và bánh GATO
Chương 120: Chân tướng khó chấp nhận
Chương 122: Hay là mua ly trà sữa thử xem
Chương 123: Ngày mai anh có thể nghỉ phép không?
Chương 124: Người nhà của mẹ
Chương 125: Chuyện cũ
Chương 126: Tài sản thừa kế
Chương 127: Hai màu đen trắng
Chương 128: Gặp lại Kane
Chương 129: Chấp niệm của Lăng Sầm
Chương 130: Kiến thức chuyên nghiệp
Chương 131: Điều lệnh lên tiền tuyến
Chương 132: Chia ly
Chương 133: Phúc lợi ở tiền tuyến
Chương 134: Trở về
Chương 135: Công khai
Chương 136: Chào mừng bé con
Chương 137: Nựng bụng mỡ
Chương 138: Đôi ngọc bội
Chương 139: Lục Nhạc
Chương 140: Lại là canh bổ đáng sợ
Chương 141: Cha nuôi
Chương 142: Tôi là người chủ động theo đuổi anh ấy
Chương 143: Em nói xấu anh đó
Chương 144: Khoe nhẫn cưới
Chương 145: Thượng tướng đến tham ban
Chương 146: Bẫy rập
Chương 147: Play người cá
Chương 148: 'Nghe' lên sóng
Chương 149: Tham gia diễu hành
Chương 150: Tặng vòng hoa
Chương 151: Anh sẽ không làm việc ngốc nghếch
Chương 152: Tụi mình sinh cho Hoa Hồng Nhỏ một em trai hoặc em gái đi anh
Chương 153: Lục Kiêu muốn làm phẫu thuật
Chương 154: Rụng lông
Chương 155: Thú hình của Hoa Hồng Nhỏ
Chương 156: Thật sự có cánh
Chương 157: Thật sự bay được?
Chương 158: Anh ở trên?
Chương 159: Hoa Hồng Nhỏ náo loạn
Chương 160: Lục Nhạc, không được bắt nạt cha con
Chương 161: Quỹ kế thừa của Hoa Hồng Nhỏ
Chương 162: Hay là mua một chiếc siêu xe?
Chương 163: Anh yêu, chúc mừng sinh nhật!!!
Chương 164: Quãng đường đã qua
Chương 165: Morning Call
Chương 166: Là do Lăng Sầm nam thần mua?
Chương 167: Thuật đọc tâm
Chương 168: Sói có vẫy đuôi không?
Chương 169: Cả nhà đi bơi
Chương 170: Chúng ta... làm bổ sung một hôn lễ
Chương 171: Tiệc tối ở quân bộ
Chương 172: Hôn ta một chút
Chương 173: Hiệu ứng cánh bướm
Chương 174: Nhẫn cưới hiệu gì?
Chương 175: Holland muốn kết hôn
Chương 176: Điều tra Trùng tộc
Chương 177: Tiếp nhận quân quyền
Chương 178: Nghi ngờ mang thai
Chương 179: Ta đi cùng em
Chương 180: Gọi Tam Cẩu
Chương 181: Điềm Điềm
Chương 182: Bộ sưu tập mỹ phẩm dưỡng da cao cấp
Chương 183: Gặp Trác Nghiên
Chương 184: Lục Nhạc đã là anh trai rồi
Chương 185: Hai người dám lén con có bé cún khác???
Chương 186: Mông áp mặt
Chương 187: Vị dâu tây
Chương 188: Bà ngoại sói
Chương 189: Học vấn của tiên sinh nhà tôi cực kỳ cao
Chương 190: Chúng tôi đã có thêm một bé con
Chương 191: Lần này anh ở bên em được không?
Chương 189: Học vấn của tiên sinh nhà tôi cực kỳ cao
Chương 190: Chúng tôi đã có thêm một bé con
Chương 191: Lần này anh ở bên em được không?
Chương 192: Gặp y sư
Chương 193: Em họ Lục Kiêu
Chương 194: Bị quấy rối
Chương 195: Lâm gia đổi gia chủ
Chương 196: Chuyện cũ bỏ qua

Chương 121: Băng đô tai mèo đáng yêu

4.5K 309 40
Av hanlacyen1520

Edit: Lạc Yên

Phim chiếu hết, mọi người trong rạp lần lượt đứng dậy ra về, Lăng Sầm yên lặng đợi đến khi trong rạp không còn ai mới đứng dậy mở xe lăn cho Lục Kiêu dịch người sang. Lăng Sầm buông bản chắn, xe lăn theo quán tính trượt xuống một đoạn, Lăng Sầm vội nhấn nút kìm lại tốc độ, còn cười: "Xe bay nhỏ."

Lục Kiêu cũng nhịn không được bật cười, đúng là có hơi giống xe bay.

[Thiên lý chi ngoại] là một bộ phim khiến người xem dư vị thật lâu, mỗi người xem xong đều cảm thấy chính mình học được nên trân trọng điều đang có, đừng để mất đi rồi lại tiếc nuối. Nghiêm khắc đánh giá thì đây cũng có thể xem là một bộ điện ảnh bị kịch, tuy rằng nhân vật chính có kết cục rất uy phong nhưng trong [Thiên lý chi ngoại] mỗi người đều có điều cầu mà không được.

Như viên thị vệ bị lễ giáo thế tục hạn chế, tự bản thân không vượt qua được, tuy lưỡng tình tương duyệt cùng quân vương nhưng chỉ có thể ở bên, phí hoài tháng năm.

Nhân vật của Corleone thủ vai thì đã từng có được nhưng vì khiếp nhược hèn nhát mà mất đi, nhưng đối với hắn mà nói, thay vì nói luyến tiếc đoạn nhân duyên sâu đậm không bằng nói luyến tiếc chính là giang sơn, vương vị, tuy rất nhiều lần cầu hòa, xin được nối lại duyên xưa thì mục đích chính vẫn là thu lại non sông.

Vương tử Omega biết rõ điều này, hắn đã vì đoạn tình cảm này, vì con người này mà trao cả trái tim, toàn thân toàn tâm ỷ lại, như một còn thuyền nhỏ thả mình vào biển lớn, để rồi suýt chút chết mất xác không về được đến bờ. Hắn yêu hai người, người trước có lẽ chưa bao giờ thực sự yêu hắn, hoặc có lẽ có nhưng nếu so với tính mạng bản thân, so với giang sơn tình cảm này nhỏ bé chả đáng gì. Còn người sau, lại vĩnh viễn không tiếp nhận, không dám tiếp nhận tình cảm của hắn. Cho nên đến cuối, dù vương từ Omega đi đến vị trí chí cao vô thượng trong đáy lòng cũng chỉ là cô đơn, tịch mịch.

Lăng Sầm nhớ đến khi quay [Thiên lý chi ngoại] có một cảnh đạo diễn Caleb cho cậu diễn cảnh vui đùa cùng hai đứa bé. Cảnh này không thấy trong kịch bản, ông chỉ giảng và cậu tùy cơ diễn, cậu cũng không quá hiểu cảnh này sẽ ở chỗ nào trong phim. Vương tử Omega đối với hài tử đã không còn hy vọng nhưng hắn thật ra rất yêu thích trẻ con, Lăng Sầm lúc đó cũng đã có Lục Kiêu, luôn mong ngóng đánh dấu sinh con, trong hai đứa trẻ lại có một đứa thích ra vẻ nghiêm túc, như một ông cụ non, mỗi khi nhíu mày có 3 phần giống Lục Kiêu làm Lăng Sầm nhịn không được tưởng tượng bé con của mình và anh chắc cũng giống vậy, yêu thích không thôi. Khi đó cậu cùng hai đứa trẻ chơi thật vui, ban đầu nói là diễn nhưng lúc sau toàn lo chơi, cậu còn quên ở phía sau có camera đang quay, mãi khi đạo diễn hô 'qua' mới choàng tỉnh. Cậu cứ tưởng phải quay lại, nhưng không có, tưởng đạo diễn sẽ bỏ qua cảnh này luôn vì thật sự so với tính cách vương tử Omega đã hắc hóa lạnh nhạt vô tình lại không thích hợp. Không nghĩ đến cảnh này là một After Credit, sau khi đã nắm trong tay quyền hành to lớn, vương tử Omega từng có một giấc ngủ trưa, mơ thấy cảnh này, một giấc mộng hoàn lương, choàng tỉnh lại càng cô đơn. Chỉ một cảnh mơ lại đắp nặn hình tượng nội tâm, khát khao của nhân vật càng thêm hoàn chỉnh, khắc sâu dấu ấn trong lòng người xem.

Chậc, Lăng Sầm nhịn không được cảm thán, đạo diễn Caleb thật sự cao tay, một cảnh nhỏ cũng để lại biết bao cảm xúc trong lòng người xem, tuy ông là một Alpha nhưng tâm tư thật sự tỉ mỉ, tính cách lại ôn hòa, luôn tạo ra những cảnh quay đầy đủ cung bậc cảm xúc. Chỉ là không biết sao khi đối diện với con mình ông lại hóa thân thành khủng long bạo chúa gầm gừ không ngừng. Lăng Sầm nhớ lại, lúc trước cậu xin nghỉ hoài cũng chưa thấy ông nổi giận bao giờ.

"Sao vậy em?" Thấy Lăng Sầm đăm chiêu suy nghĩ, Lục Kiêu dò hỏi.

"Không có gì... À, em thật sự rất vui."

"Vui vì điều gì?" Lục Kiêu không hiểu tại sao, thấy hầu hết mọi người xem xong phim đều khá trầm tư, nhạc dạo cuối phim tuy hoành tráng nhưng vẫn mang theo một phần thê thiết. Đương nhiên khi về đến nhà lên Tinh Võng thì chỉ nhớ đến dáng vẻ oai phong của Lăng Sầm khi nghịch tập thành công, khiến tất cả những kẻ đã từng phụ bạc phải quỳ gối, thật sảng khoái. [Thiên lý chi ngoại] thật sự khiến mọi người hài lòng.

"Đương nhiên em vui vì chúng ta không giống nhân vật trong phim." Lục Kiêu sẽ không bao giờ vứt bỏ cậu, dù hi sinh bản thân cũng sẽ bao bọc cậu như bảo bối.

Khóe môi Lục Kiêu sau khẩu trang cũng nhịn không được khẽ nhếch lên, đúng vậy, bọn họ không giống nhân vật trong phim, lưu lại rất nhiều tiếc nuối.
"Đi nào, đi ăn tối thôi." Lục Kiêu cười đề nghị. Lăng Sầm còn chưa ăn tối, chắc đã đói đến chịu không nổi rồi.

"Vâng." Lăng Sầm háo hức đáp.

Hai người là số ít người xem xong [Thiên lý chi ngoại] lại mang một khuôn mặt đầy ý cười ra khỏi rạp.

Ở trong thang máy, Lục Kiêu chỉ Lăng Sầm đi đến nhà ăn anh đã chọn.

"Sao anh biết em muốn đi ăn ở đây?" Khi nãy cậu cũng suy nghĩ thật lâu mới chọn nhà hàng này nha, còn chưa kịp nói ra nữa. Thần giao cách cảm trong truyền thuyết đúng không? Tuy đây chỉ là chuỗi nhà hàng bình dân, giá cả không mắc nhưng ăn thật sự đủ hương đủ vị.

"Em nói mớ cũng muốn đến đây ăn..." Lục Kiêu buồn cười, Lăng Sầm bị hạn chế khẩu phần, liền nói mớ cũng toàn là đòi đi ăn này kia, thật sự rất đáng yêu.

Lục Kiêu cười cười lại nghĩ đến chuyện khác, nụ cười đột nhiên cứng lại. Nói đến nói mớ, lúc trước hình như anh cũng có nói mớ, tuy khi ngủ anh không thể nghe mình nói mớ gì nhưng theo nội dung ác mộng mang máng nhớ lại sau khi tỉnh ngủ, anh có thể đoán được trước đó mình có nói mớ hay không. Khi đó thân thể anh suy yếu, mỗi đêm phải cùng Lăng Sầm chung chăn gối anh đều không dám ngủ, chỉ sợ gặp ác mộng sẽ có hành vi xúc phạm gây tổn thương cho cậu, thường đến khi chống đỡ hết nổi mới ngủ thiếp đi. Lăng Sầm có sợ không? Chắc cậu sợ lắm, khi đó cậu ngủ rất nhạy, anh hơi có động tĩnh cậu đều thức giấc. Chắc anh đã nhiều lần dọa cậu. Rồi còn việc của Kane, tuy anh không nói rõ với Lăng Sầm, nhưng lúc đó anh thật sự thất thần, coi Kane thành trùng tộc muốn giết chết hắn, chắc Lăng Sầm cũng đoán ra. Nhưng Lăng Sầm chưa từng né tránh anh, vẫn luôn ở bên động viên anh, vì anh có được công việc ở đại học Reiss mà vui mừng, vì anh được quay về quân bộ mà ủng hộ. Anh có ngày hôm nay là nhờ Lăng Sầm và người nhà đã không từ bỏ anh.

Lăng Sầm vốn định 'tức giận' làm mình làm mẩy với anh một chút, dám ám chỉ cậu tham ăn, muốn anh phải năn nỉ dỗ dành mình như mọi khi, nhưng quay sang thấy cảm xúc Lục Kiêu có chút sai sai, không dám nói gì... Chỉ nhẹ nhàng đặt một tay lên vai anh.

Lục Kiêu cũng vươn tay phủ lên tay Lăng Sầm, bàn tay to ấm phủ trọn tay cậu, không nói gì thêm, chỉ có ôn nhu.

Đến nhà hàng, bồi bàn mở cửa đón hai người vào, Lục Kiêu đã sớm đặt phòng. Vào phòng, Lăng Sầm tắt đi diện mạo giả lập, sau đó giúp Lục Kiêu tháo mũ và khẩu trang ra. Lục Kiêu thật không biết nói gì, việc lớn việc nhỏ gì Lăng Sầm cũng chăm lo anh chu đáo, không để anh động tay, dù thật ra anh đều có thể tự làm.

"Em muốn ăn cái này, cái này..." Lăng Sầm hai mắt tỏa sáng lập lòe, ấn vào thực đơn điện tử: "Còn cái này nữa!"

Lục Kiêu chưa kịp nhìn thực đơn thì Lăng Sầm đã hoàn thành chọn món.

"Chỉ như vậy thôi hả em?" Anh cứ tưởng có cơ hội không bị giám thị, Lăng Sầm sẽ phóng túng một phen, không nghĩ cậu không chọn nhiều món.

Lăng Sầm hào phóng vung tay: "Đây là round one!" Cậu dự định sẽ có thêm vài round nữa, nhất định ăn cho đã cái nư.

"....... Ừ!" Lục Kiêu tự nhủ, thôi lâu lâu ăn một bữa cũng không ảnh hưởng xấu đến Hoa Hồng Nhỏ, tâm trạng Lăng Sầm vui còn có tác dụng lớn hơn với sức khỏe bé con.

"Yêu chồng! Chồng em là tốt nhất!" Lăng Sầm vui vẻ quay sang hôn hôn lên mặt Lục Kiêu một cái, vẫn là chồng cậu tốt, cho cậu ăn ngon. "Lần hẹn hò này với anh em chấm 100 điểm!!" Trong khi chờ người máy đưa thức ăn lên, Lăng Sầm mãn nguyện tiếp tục khen Lục Kiêu.

"Cho em ăn liền thành người tốt đúng không?" Lục Kiêu sủng nịnh búng búng chóp mũi Lăng Sầm, cánh mũi bị búng hơi run rẩy, Lăng Sầm bị hành động thân mật khiến cho khuôn mặt hơi ửng hồng. Nếu là Alpha nào dám búng mũi cậu, cậu sẽ một cước đá bay, còn Lục Kiêu thì cũng không phải không thể chấp nhận, tự nhiên còn thấy hơi mắc cỡ nà nàm thao? Nghĩ nghĩ lại cố ý hung dữ một câu: "Anh đừng chọc em, để yên cho em đợi cơm nha!" Không giống cảnh cáo, lại càng giống tán tỉnh, nói ra xong càng thấy xấu hổ hơn, Lăng Sầm vùi đầu vào tay không thèm nhìn Lục Kiêu nữa.

Lục Kiêu đúng là không thấy mình bị cảnh cáo, chỉ thấy Lăng Sầm tạc mao đáng yêu như một chú mèo nhỏ, thiệt muốn đè ra cắn một phát nhưng hông dám, vẫn là thành thật vuốt lông cho 'bé mèo' thôi, cười cười giơ tay đầu hàng tỏ ý mình không chọc cậu nữa.

Lăng Sầm cũng thở phào, xem ra thật có hơi lâu không làm mấy chuyện người lớn, vài động tác nhỏ của Lục Kiêu cũng làm cậu rung động. Lăng Sầm quyết định đứng lên, qua phía bàn đối diện Lục Kiêu ngồi xuống, cách xa anh một chút, miễn cho lại động tay động chân.

"Ta không đụng vào em nữa mà." Mỹ nhân vốn ngồi kề sát bên, đưa tay là chạm giờ chạy mất tiêu, Lục Kiêu vội vàng cam đoan.

"Trước để em ăn cơm đã." Lăng Sầm không chịu quay về, chỉ nhỏ giọng nói thêm một câu: "Chút nữa về nhà... đều nghe anh." Chỉ cần để cậu ăn cho đã đã.

Lục Kiêu nghe hiểu, càng thêm cạn lời, vừa buồn cười nữa.

Không lâu sau, người máy mang thức ăn lên, Lăng Sầm hoan hô một tiếng như một đứa trẻ, không đợi người máy đặt lên bàn đã tự mình bưng món mình thích đến trước mặt, lập tức động đũa. Ăn vài đũa mới chia phần thức ăn như bình thường cho Lục Kiêu. 15 phút sau Lục Kiêu dùng xong, ngồi đối diện hơi khiếp sợ nhìn Lăng Sầm ăn, đã lâu anh không thấy Lăng Sầm nhiệt tình với ăn uống như vậy.

"Anh không nên ăn nhanh như vậy." Lăng Sầm thấy Lục Kiêu ăn xong, bắt đầu cằn nhằn, "Ăn nhanh không tốt cho cơ thể, phải ăn chậm nhai kỹ mới tốt."

Lục Kiêu thầm nghĩ, em còn nói ta? Ta thấy em mới là người ăn ngấu nghiến kìa. Nghĩ thì nghĩ chứ không nói ra, chỉ đẩy ly nước trái cây cho cậu. Đây là thói quen của anh khi còn trong quân ngũ, ăn cơm đều là tranh thủ, công tác bận rộn có thể ăn cơm đã tốt rồi, quân nhân không có ai ăn chậm.

"Ngọt, ngon quá!" Lăng Sầm uống một ngụm, hạnh phúc đến ngất ngây.

Lục Kiêu bị bộ dáng của cậu chọc cho bật cười, cũng đau lòng Lăng Sầm, từ khi nghe bác sĩ dặn dò, thêm mẹ anh và chuyên gia dinh dưỡng giám sát, cậu phải hạn chế đủ mặt, để giờ đến nỗi chỉ uống chút đồ ngọt đã kích động đến như vậy.

"Em thích bò bít tết đúng không? Gọi một phần nhé!" Lục Kiêu nhớ trong mơ Lăng Sầm vẫn hay gọi cái này.

Lăng Sầm hơi do dự đấu tranh cuối cùng vẫn lắc đầu, vẫn là nên ăn đồ chín kỹ thì hơn. Lục Kiêu hiểu cậu băn khoăn, đau lòng muốn với tay xoa xoa đầu cậu an ủi, nhưng cách cả cái bàn với không tới, đành thôi.

Tuy Lăng Sầm tuyên bố phải làm mấy round nhưng chỉ kêu thêm một lượt đồ ăn đã no đủ, lưu luyến đứng lên.

"Gọi tài xế đón chúng ta ở đây luôn đi." Lục Kiêu quét đầu cuối thanh toán tự động, dịch người sang xe lăn.

"Dạ... hay là nói tài xế đón ở bên ngoài quảng trường đi anh." Cậu ăn hơi no, muốn đi tản bộ một chốc.

Lục Kiêu gật đầu gửi tin nhắn cho tài xế, nghiêng đầu nhìn Lăng Sầm trêu chọc: "Em ăn nhiều nhỉ?"

"Anh cũng biết bên ngoài trung tâm thương mại có khu trượt ván nhỉ, anh có tin em đẩy anh ra đó cho anh làm xe bay không?" Lăng Sầm ra vẻ nguy hiểm uy hiếp.

Lục Kiêu cười cười, không nói nữa. Trước đây xe lăn là nỗi đau của anh, không ai dám nhắc đến, giờ xe lăn lại thành đồ chơi của anh và Lăng Sầm, lần này đem ra uy hiếp, trước đây khi chưa biết có Hoa Hồng Nhỏ cậu toàn ngồi trên đùi anh bắt anh điều khiển xe lăn chạy lòng vòng trong phòng hai người, từ thư phòng về phòng ngủ, từ phòng ngủ ra ban công.

Lăng Sầm đẩy Lục Kiêu ra khỏi trung tâm thương mại, chậm rãi đi dọc theo đường lớn đợi xe huyền phù đến đón.

"Tiên sinh, mua một đóa hoa đi." Trước cửa hàng hoa có người đang tiếp thị. Lục Kiêu định mua một đóa, Lăng Sầm đã cản.

"Bao nhiêu tiền?"

"Hai mươi tinh tệ." Nhân viên vội đáp.

"Không mua, đi thôi." Cũng chỉ là hoa hồng bình thường mà đòi tới 20 tinh tệ, trong nhà ấm của mẹ có quá trời loại hoa quý cậu muốn cắt cái nào cắm thì cắt.

"Đừng đi, còn có băng đô nữa này, rất đáng yêu." Nhân viên vội quay sang Lục Kiêu giữ người. Alpha ở bên cạnh Omega lúc nào cũng dễ nói chuyện hơn.

"Đúng là đáng yêu." Lục Kiêu nhìn băng đô tai mèo, cười đáp. Lăng Sầm còn chưa phản ứng Lục Kiêu đã quét đầu cuối thanh toán. Lăng Sầm nhìn thấy là 50 tinh tệ, cả giận: "Sao nói là 20 mà giờ lại trả 50?"

"Đúng mà, hoa là 20, thêm băng đô là 30, tổng cộng 50." Nhân viên bán hoa tươi cười, 'chất phát' giải thích.

"Cậu..." đây không phải gạt người sao?

"Đi thôi, đi thôi." Lục Kiêu nhấn tự động di chuyển, mỉm cười kéo Lăng Sầm đi, 50 tệ thôi mà, họ không phải không có.

Lăng Sầm bị lôi đi bất mãn cằn nhằn: "Anh mua làm gì, mắc như vậy, trong nhà rõ ràng có..."

Lục Kiêu không đáp, chỉnh tốc độ xe lăn chậm lại, đưa hoa trong tay cho Lăng Sầm: "Tặng cho em."

Lăng Sầm nháy mắt im lặng như bị ai bịt miệng, sau đó chớp chớp nhận hoa, nhoẻn miệng cười: "Hoa thật đẹp!" Giờ nhìn lại, hoa hồng đỏ thắm, nở vừa đúng độ, kiều diễm xinh đẹp.

Lăng Sầm vui vẻ cầm hoa đi bên cạnh Lục Kiêu, hoa đẹp, người yêu tuyệt vời. Lục Kiêu nhìn thần sắc cậu, càng nhìn càng cảm thấy giống trẻ con, tâm trạng thay đổi trong vòng một nốt nhạc là có thật.

"Lại đây, mang cái này luôn." Lục Kiêu đeo băng đô tai mèo cho Lăng Sầm, cậu ngoan ngoãn cúi đầu, đeo xong lại còn chớp mắt hỏi anh: "Đẹp không anh?"

Lục Kiêu không đáp chỉ ra hiệu cho cậu cúi xuống lần nữa, động tác cậu không tiện, ôm bụng nhỏ khẽ cúi người, Lục Kiêu sờ sờ nhấn nút khởi động. Tai mèo trên đầu Lăng Sầm cứ 10 giây lại vẫy vẫy.

"..." Lăng Sầm cứ nghĩ chỉ đeo cho vui, ai ngờ còn có thể động.

"Thật sự rất đáng yêu." Lục Kiêu chân thành khen, trong giọng nói còn lộ ra tiếng cười vui vẻ.

"...Vậy thì em mang." Lăng Sầm ban đầu định lấy xuống nhưng nhìn thấy sự yêu thích không thôi trong đôi mắt ánh lên ý cười của Lục Kiêu thì không đành lòng, vẫn tiếp tục đeo. Cậu hôn nhẹ lên khẩu trang của anh, dịu dàng nói: "Em thích lắm, cảm ơn anh."

Lục Kiêu chọt chọt tai lông xù đang nhúc nhích trên đầu cậu, không nói gì, đáy mắt lấp lánh ý cười. Ở bên ngoài, Lăng Sầm cũng không tiện quá thân mật, chỉ hôn Lục Kiêu một cái rồi đứng lên. Trên quảng trường giờ này cũng khá đông người qua lại, hành động của hai người cũng có kha khá người nhìn thấy, đổi lại những nụ cười đầy thiện ý. Một Omega đang mang thai, dáng người cao gầy tinh tế, đầu mang băng đô tai mèo đáng yêu, tay cầm đóa hoa hồng của Alpha mình tặng cho. Alpha của cậu thoạt nhìn thân thể có chút bất tiện, nhưng dù đeo khẩu trang thì đáy mắt vẫn không dấu được nhu tình. Thật là một đôi bạn lữ ngọt ngào.

Lăng Sầm tắt phanh xe lăn, Lục Kiêu cũng nhấn mở điều khiển tự động nói:

"Để ta tự điều khiển."

Lăng Sầm cũng không phản đối, một tay cầm hoa hồng mỹ mãn thong thả đi bên cạnh anh, một tay xoa xoa Hoa Hồng Nhỏ, cậu chính là một hoa hồng lớn nha, thật vui. Cậu biết công tác của Lục Kiêu bận rộn, không yêu cầu anh dẫn cậu đi chơi, nhưng anh vẫn tranh thủ thời gian, không nghỉ ngơi, lựa chọn thỏa mãn yêu thích của cậu, trong lòng Lăng Sầm cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Ra đến rìa đường thì xe huyền phù cũng đến, Lăng Sầm chờ Lục Kiêu lên xe, giúp anh gấp xe lăn cất đi mới từ phía khác lên xe. Tâm trạng vui vẻ suốt dọc đường Lăng Sầm hừ hừ hát một ca khúc nhỏ. Về tới nhà tháo băng đô bỏ vào ngăn kéo, cắm hoa hồng vào bình pha lê, đặt trong thư phòng bên cạnh hai hộp hoa hút chân không, một hộp thạch thảo cậu tặng anh và một hộp hoa Simon Lục Kiêu tặng cậu. Lăng Sầm ngồi ở vị trí Lục Kiêu hay ngồi xử lý công việc ở nhà, chống cằm nhìn ba đóa hoa, khóe môi là ý cười tràn đầy hạnh phúc.

Buổi tối trên giường Lăng Sầm càng thêm ôn nhu, Lục Kiêu ngạc nhiên, anh chỉ là cùng Lăng Sầm ra ngoài chơi một vòng, cũng không làm gì đặc biệt, không biết vì sao Lăng Sầm trở về liền trở nên nhiệt tình như vậy... Không đợi Lục Kiêu nghĩ ra nguyên nhân đã bị Lăng Sầm phục vụ thoải mái đến quên hết mọi sự trên đời.

Ngày kế, Lục Kiêu mang theo tinh thần phấn chấn mặc vào quần áo Lăng Sầm chuẩn bị sẵn, hăng hái đi làm, chuẩn bị đối mặt với hàng đống văn kiện chất như núi cần xử lý. Vừa vào văn phòng anh đã gặp một người mà anh không nghĩ đến.

"Tướng quân." Lục Kiêu hơi nghi vấn đưa tay chào. Anh không biết sao ông lại xuất hiện ở đây, bình thường hai người chỉ gặp nhau trong hội nghị quân đoàn. Ông là người bận rộn, hiếm khi có chuyện quan trọng cần đến tận văn phòng anh.

"Lại đây." Tướng quân quân đoàn Đệ Tứ ngồi ở chủ vị, nghiêm túc yêu cầu Lục Kiêu ngồi vào vị trí đối diện.

Lục Kiêu bảo Ellen ra ngoài, tự mình dịch sang ghế ngồi đối diện tướng quân chờ nghe phân phó. Tướng quân lại bắt đầu hỏi han tình hình thích nghi công việc mới của anh, nghe được anh thích ứng tốt, không có gì khó khăn, chân mày ông khẽ buông lỏng, sau lại tiếp tục hỏi han lòng vòng, Lục Kiêu 'đầu trọc không sờ được tóc', thật không hiểu ông có ý gì. Hai người trước giờ đều là Alpha thiết huyết, chưa từng ngồi nói chuyện phiếm, báo cáo quân vụ còn chưa bao giờ thừa lời nói nhiều thêm hai câu.

Đại lão tướng quân nhìn được thắc mắc trong mắt Lục Kiêu, hơi xấu hổ sờ sờ mũi, lại đụng đến vết thương trên mũi khẽ hừ một tiếng, hơi ngại ngùng mở miệng: "Lục Kiêu à..."

"Vâng, tướng quân." Lục Kiêu nghĩ ông có việc cần anh giúp, giờ anh là văn chức, tất cả các quân đoàn đều có quyền yêu cầu bên anh hỗ trợ, bày ra tư thế chuyên nghiệp sẵn sàng nhận chỉ lệnh.

"Không phải..." Lão tướng quân hơi lúng túng, ông đúng là có việc cần nhờ nhưng không phải là công việc, việc cá nhân hơi khó mở lời, muốn kéo gần quan hệ hai người hơn bèn nói: "Ta và cha cậu trước giờ quan hệ rất tốt, nhớ năm đó ông ấy còn là sếp của ta, lệnh tôn đã giúp ta rất nhiều..."

"Vâng...?" Đúng là ban đầu vị này khi mới vào quân bộ dưới quyền cha anh nhưng khi ông qua quân đoàn Đệ Tứ mới bộc lộ hết tài năng, từng bước đi đến ngày hôm nay, tất cả là nhờ cố gắng và tài năng quân sự của ông, đâu có liên quan gì đến cha của anh??

"Thôi, ta nói thẳng." Nếu cứ thế này chắc đến khi tan làm hai người cũng chưa vào chuyện chính mất thôi, "Ta nghe nói hôm qua Omega của cậu đến thăm cậu." Ở thang máy ông còn nhìn thấy, người được tiểu tử nhà Elman hộ tống rời đi. Dù ông không có sở thích hóng bát quái nhưng tin tức của hai người này nổi sồn sồn, ông muốn không biết cũng khó. Lục Kiêu tồn tại ở quân bộ như một thần thoại, lấy được nam thần của toàn Alpha, còn làm cho người ta vì mình công bố tin kết hôn bất chấp sự nghiệp, còn ôn nhu săn sóc, mang thai còn tới tận chỗ làm tham ban, show ân ái.

"Đúng vậy, nhưng khi giờ nghỉ kết thúc em ấy đã lập tức rời đi." Lục Kiêu vẫn không hiểu, họ thật sự không vi phạm quy định. Nhìn vị ngồi trước mắt, hình như ông lại bị đánh...

Lão tướng quân bất đắc dĩ: "Tiểu tử lục gia, ở quân bộ, luận bối phận, ta cùng cha cậu là ngang hàng... Hai nhà chúng ta cũng coi như là có giao tình, cậu giúp ta một chút đi."

"Mời ngài nói." Lục Kiêu vội nói, dù không có mấy thứ ông vừa nói thì khi cậu mới vào quân bộ ông cũng đã hướng dẫn cho anh rất nhiều chiến thuật chỉ huy, chỉ cần không vi phạm quân kỷ, anh chắc chắn sẽ giúp ông.

"Cậu... làm thế nào để Omega..." ông càng nói, càng có vẻ bí hiểm nhỏ giọng, "Omega của cậu nghe lời cậu như vậy?" Ông cũng không cần Omega của ông nghe lời, chỉ là đừng đánh ông nữa là được.

"...Tôi không biết..." Vấn đề mà Lục Kiêu thật sự không biết trả lời sao.

Tướng quân cảm thấy Lục Kiêu trả lời có lệ, giận dữ nói: "Khi còn nhỏ ta còn ôm cậu, còn tặng cậu một con hươu cao cổ đồ chơi."

"...Để tôi nghĩ lại." Lục Kiêu vội vã cố gắng suy nghĩ, "Là tôi đối với em ấy... tốt một chút." Lời này nói ra anh cũng thấy chột dạ, thật sự lúc đầu anh đối với cậu không tốt tí nào, chỉ là vợ anh quá tốt tính không so đo với anh, nghĩ tới từng điểm tốt của Lăng Sầm, khóe miệng Lục Kiêu hơi nhếch lên, ngây ngây ngô ngô cười cười.

Lão tướng quân thấy Lục Kiêu lạc trôi, trên mặt thì tràn ra bong bóng tình yêu màu hồng, vội cắt ngang suy tư của anh: "Cậu đưa cho ta vài ví dụ xem."

"...À, khi tan làm tôi sẽ mua trà sữa cho em ấy, nếu em ấy muốn ăn gì khác, tôi cũng sẽ cân nhắc ghé mua về cho em ấy.

Lão tướng quân vội note lại, "Còn gì nữa?"

"...Tôi có mua cho em ấy một đóa hoa Simon, có một đóa hoa hồng nữa, em ấy rất thích."

Lão tướng quân ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Một đóa?"

Lục Kiêu gật đầu, đối phương càng thấy kỳ quái, chẳng lẽ ông tặng 99 đóa là quá nhiều nên mới bị đánh? Tuy rằng ông đã kết hôn nhiều năm, con của ông cũng đã đi học ở trường quân đội nhưng đến bây giờ mỗi lần bị đánh ông vẫn chưa hiểu lý do là gì, Lục Kiêu lại dạy Omega của anh ngoan như vậy, lời anh nói ra ông hoàn toàn tin tưởng.

"Cậu ấy cho cậu bao nhiêu tiền tiêu vặt?" Lão tướng quân đau khổ nhất là chuyện này, nhiều khi đến tiền mua hộp thuốc ông cũng không có. Mỗi khi tới ngày kỷ niệm kết hôn, còn phải lấy quỹ đen mua hoa mua quà, qua ngày quỹ đen bị phát hiện lại bị đánh, không lấy quỹ đen mua quà thì bị giận.

"Hai mươi vạn." Lục Kiêu thành thật đáp.

"Hai mươi vạn một năm!" Lão tướng quân khiếp sợ, sau khiếp sợ là ganh tị ứa gan, mỗi tháng ông chỉ có 500, một năm 6000, coi nhà người ta kìa gấp ông hơn 30 lần.

"Không phải." Lục Kiêu vội giải thích. Lão tướng quân cũng bình tĩnh hơn, đó, làm sao có thể được nhiều tiền tiêu vặt như vậy chứ.

Tiểu kịch trường:

Lão tướng quân: Cậu dạy lão già này xem làm thế nào để cho Omega ở nhà nghe lời.

Lục lão đại: Hay ông mua cho ngài ấy một ly trà sữa thử xem.

Lạc Yên: Chương này cũng dài gấp đôi bình thường này.

Fortsett å les

You'll Also Like

1.7M 174K 116
Edit: Bilundethuong Thể loại: Đam mỹ, Tương lai , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Hệ thống Thịnh thế mỹ nhân sa điêu cá mặn thụ x sa điêu (dở hơi) công...
317K 6.5K 48
series ngẫu hứng rất hỏny của otp xem được thì xem, kh được thì next
13.1K 1.9K 40
Tên khác: 조연을 위한 회귀 지침서 . Author: 차선 Thể loại: Action, Phiêu lưu, Giả tưởng, bl Trans: NightMoon_Kr Edit: Nội dung dịch có thể không được chau chuốt...
20.9K 3.4K 39
Màn collab giữa Vì Tinh Tú Trong Tim và Đón Hê Hê Dưới Ánh Mặt Trời Editor: Ngọc Thuỵ, Mặt Trời Beta: Mặt Trời Tên gốc: 本路人今天也在路过男主片场 Tác giả: 宿星川...