Tổng hợp oneshot

By chocozibz

20K 524 48

Author : #Choco More

Rap Monster (Kim Namjoon)
Jin (Kim Seok Jin)
Rap Monster (Kim Namjoon)
SUGA (Min Yoongi)
Jin (Kim Seok Jin)
Jungkook (Jeon JungKook)
J-Hope (Jung Hoseok)
Jungkook (Jeon JungKook)
Jin (Kim Seok Jin)
Jin (Kim Seok Jin)
Jungkook (Jeon JungKook)
Jimin (Park Jimin)
Jin (Kim Seok Jin)
Jin (Kim Seok Jin)
V (Kim Taehyung)
Jimin (Park Jimin)
J-Hope (Jung Hoseok)
Jungkook (Jeon JungKook)
Jimin (Park Jimin)
Jimin (Park Jimin)
Jungkook (Jeon JungKook)
Jungkook (Jeon JungKook)
Jungkook (Jeon JungKook)
J-Hope (Jung Hoseok)
Jin (Kim Seok Jin)
Two Lovers (Jungkook + Hoseok)
Jimin (Park Jimin)

V (Kim Taehyung)

1K 32 7
By chocozibz

"Trời đang mưa à anh?" - Cô hỏi anh, đôi mắt vẫn nhìn thẳng.

"Ừ. Có vẻ như hôm nay chúng ta không đi dạo được rồi." - Giọng nói trầm ấm áp của anh cất lên, ân cần trả lời cô.

"Vậy thì chiều nay mình làm gì bây giờ?"

"Ngồi nói chuyện thôi. Em không thích nói chuyện với anh à?" - Anh nở nụ cười tinh nghịch.

"Đâu có đâu." - Đôi môi hình trái tim của cô khẽ nhếch lên tạo thành hình vòng cung rất đẹp.

"Em cười nhìn xinh lắm đấy." - Anh ngắm nhìn nụ cười của cô mà thốt lên

"Thế à? Em cũng muốn nhìn một lần xem thế nào..." - Nụ cười trên môi cô chợt vụt tắt, đôi mắt màu xanh dương của cô vẫn nhìn về phía vô định.

Cô bị mất khả năng thị giác từ hồi 6t. Anh đã ở đó cùng với cô, an ủi cô, giúp đỡ cô đứng vững lại trên đôi chân của chính mình. Cô không có gia đình. Anh đã phải bỏ học để đi kiếm tiền chữa bệnh cho cô. Chỉ đơn giản là vì anh yêu cô. Nhưng liệu cô có yêu lại anh không khi câu nói "Em yêu anh" chưa bao giờ được thốt ra từ miệng cô...

Một buổi chiều nắng. Như thường lệ, anh đẩy chiếc xe lăn đã cũ cùng cô đi dạo trong khuôn viên bệnh viện.

"Dạo này em thấy anh qua đây thường xuyên thế? Anh không đi làm nữa sao?"

Cô thắc mắc về sự có mặt bất thường của anh. Mọi khi anh phải đi làm đến tối muộn mới qua bệnh viện thăm cô được. Nhưng những tuần gần đây, hầu như ngày nào anh cũng đến, có hôm còn ở lại cả ngày.

"Ông chủ thấy anh làm việc chăm chỉ quá nên cho nghỉ mấy ngày ý mà."

"Thật không đấy? Em thấy hơi nghi nha..." - Cô nheo mắt tỏ ý nghi ngờ.

"Thật mà... Em không tin anh à?" - Anh làm giọng aegyo với cô, làm cô bật cười vui vẻ.

"Rồi rồi em tin anh! Anh thật là..."

"Hì hì... Khụ khụ!!" - Anh chợt ho mạnh đến nỗi phải lấy tay che lại. Anh ho sặc sụa và không có dấu hiệu dừng lại.

"Anh sao thế? Anh Taehyung!!"

"Không...sao... Chỉ hơi ho...khụ khụ!!...chút thôi"

"Không là không thế nào? Anh đang bị bệnh à?"

Anh không trả lời lại cô. Vài phút sau cơn ho, anh bình tĩnh nói chuyện với cô.

"Anh bị cảm chút ý mà. Không sao đâu."

"Có thật là không sao không?" - Cô lo lắng quay đầu lại phía sau để nghe câu trả lời của anh.

"Ừ không sao. Em không cần lo. Mình về phòng đi!" - Anh gượng cười nhìn cô.

"Có vẻ như bệnh của anh lại tái phát lại." - Sau khi cô đã ngủ say, anh qua phòng nói chuyện với bác sĩ trưởng khoa.

"Có vẻ như thế..." - Anh ngập ngừng trả lời.

"Anh ngừng dùng thuốc à?"

"Vâng... Tại tôi không có tiền mua thuốc..."

"Bệnh ung thư phổi của anh đã đến giai đoạn cuối rồi.Có thể anh chỉ sống được vài tuần nữa. Loại thuốc đó là thứ duy nhất khiến cho bệnh trì hoãn lại."

"Tôi biết."

"Anh có thể vay tiền ngân hàng."

"Để tôi suy nghĩ thêm..." - Anh bước chân ra ngoài với những suy nghĩ mông lung trong đầu. Anh phải làm gì bây giờ?

Hai tuần sau...

"Có người hiến mắt ạ?" - Cô mở to mắt ngạc nhiên. Suốt thời gian cô bị mù chưa có ai tự nguyện hiến giác mạc của mình cho cô cả.

"Ừ. Anh nói chuyện với bác sĩ rồi, thứ 5 là em có thế làm phẫu thuật." - Giọng anh có thoáng chút buồn.

"Vậy em có thể nhìn lại được à?"

"Ừ! Em có thể nhìn thấy mọi vật xung quanh lại được rồi." - Anh cố nói bằng giọng vui vẻ nhất có thể.

"Và em có thể nhìn thấy anh nữa! Hôm đấy nhớ ăn mặc cho đẹp vào nhé!" - Cô hớn hở nói. Nụ cười trên môi cô có vẻ như không thể giứt ra được.

"Ừ tất nhiên rồi..."

-----------------------------------

"Anh Taehyung đến chưa chị?" - Cô hỏi chị y tá đứng bên cạnh.

"Ủa em không biết à? Taehyung nó..."

"Đến giờ làm phẫu thuật rồi!" - Bác sĩ nhìn đồng hồ rồi quay sang nói với nó.

Chiếc giường bệnh được đẩy ra khỏi phòng bệnh ngột ngạt, hướng về phía cái phòng có biển Đang Phẫu Thuật. Ánh đèn chiếu thẳng vào mắt cô, nhưng cô không hề có cảm giác gì.

6 tiếng trôi qua...

"Cháu dậy rồi à? Ngủ lâu quá đấy!" - Tiếng bác sĩ vang vọng bên tai cô. Mắt cô chầm chậm mở ra, bị choáng ngợp bởi ánh sáng trong bệnh viện.

"Cháu có nhìn thấy rõ không?"

"Có ạ..." - Cô từ từ trả lời.

"Vậy là cuộc phẫu thuật đã thành công rồi đấy!" - Bác sĩ vui mừng nói.

"Thật ạ?" - Cô không thể tin được vào những gì cô đang nhìn và nghe thấy. Bỗng cô chợt nhớ, anh Taehyung! Anh ý đâu rồi? Cô phải đi tìm và báo cho anh ý tin mừng này.

Cô bước vội xuống giường, tìm phòng 3012, phòng bệnh của cô. Cô mở cửa, nhưng không thấy ai ở đó. Taehyung đâu rồi? Anh ý ở đâu?

Các chị y tá với bác sĩ chạy bở hơi tai đến chỗ cô đang đứng. Họ thấy cô như vậy mà không ai dám nói gì...

"Anh Taehyung đâu rồi bác sĩ?" - Cô quay hướng nhìn về phía bác sĩ, người đang cúi mặt gằm gằm xuống đất.

"Cậu ấy...là người đã hiến mắt cho cháu..."

"Hả?" - Bác ấy vừa nói gì? Hiến mắt?

"Cậu ấy bị ung thư phổi giai đoạn cuối..."

"Sao bác không nói cho cháu? Tại sao?" - Cô tức giận hét lên.

"Cậu ấy bảo bác không được nói cho cháu...." - Ông bác sĩ vẫn cúi mặt xuống đất.

"Anh ấy đâu rồi? ANH ẤY ĐÂU RỒI?" - Cô không ngừng hét lên với ông bác sĩ.

---------------------------------------------------------------------

Cánh cửa sắt mở ra. Một chàng trai mặc bộ áo vét đang nằm trên cái bàn lạnh lẽo. Anh ấy đẹp thật. Là anh ấy đây sao? Anh Taehyung của cô phải không? Một giọt lệ từ từ rơi xuống từ khóe mắt cô. Tại sao anh lại làm thế? Cô là cái gì mà anh phải làm thế cho cô?

"Cậu ấy đã đi vay ngân hàng một số tiền lớn để thực hiện cuộc phẫu thuật này..." - Tiếng bác sĩ vang vọng bên tai cô.

Anh đã có cơ hội để sống thêm được nhiều năm nữa, tại sao anh không làm thế? Tại sao anh lại chịu hi sinh tất cả chỉ để cứu cô? Cô nắm lấy tay anh. Anh đang nắm lấy cái gì đó. Một tờ giấy bị vò nát. Cô mở bức thư ra xem.

"Gửi So Yun yêu quí của anh,

Khi em đọc được bức thư này chắc rằng anh đã sang thế giới bên kia. Anh yêu em lắm So Yun à. Em là thứ quí giá nhất trong cuộc đời của anh. Em là người đã cho anh niềm tin sống. Em là người đã cho anh cảm nhận được yêu là như thế nào. Chắc em không biết điều này đâu, nhưng anh bị ung thư phổi. Bây giờ cũng đã đến giai đoạn cuối rồi, nhưng anh không sợ đâu. Vì đã có em ở bên anh mà. Em nhất định phải nhìn thấy được nha. Để còn được ngắm thế giới bên ngoài và để ngắm anh nữa chứ! À mà bộ vét này là anh định để dành đến đám cưới tụi mình đấy! Nhưng mà vì hôm nay cũng là ngày rất trọng đại nên anh đành phải lôi ra để mặc=)) Anh đẹp không em?

Anh chưa một lần nghe em nói "Em yêu anh" với anh nhưng chắc em không yêu anh đâu nhỉ? Hì hì=)) Nói thế thôi nhưng anh thực sự rất yêu em đấy. Anh nói thế chục lần rồi mà em chả tin anh gì cả=(( Anh rất mong em sẽ sống một cuộc đời hạnh phúc mà không có anh. Khi nào có con thì đặt tên nó theo tên anh nhé, vì ai tên giống anh là hơi bị đẹp trai với tài năng đó nha=))

Anh yêu em,

Taehyung đẹp trai=))"

"Anh này thật là..." - Cô cười nhưng nước mắt lại cứ tuôn ra. Cô yêu anh mà... Cô yêu anh từ rất lâu rồi...

"Đồ ngốc... Em yêu anh..."

Continue Reading

You'll Also Like

172K 13.3K 52
"Xin lỗi nha, tao chỉ có thể dịu dàng với một mình em thôi chứ người khác thì đéo nhé." ᴛʀᴜʏᴇ̣̂ɴ ᴄʜᴀ̆́ᴄ ᴄʜᴀ̆́ɴ sᴇ̃ ɴɢᴏ̣ᴛ! ʜᴏᴀ̣̆ᴄ ᴋʜᴏ̂ɴɢ.. ᴛᴜɪ ᴋʜᴏ̂ɴɢ...
208K 8.7K 61
lichaeng
27.3K 2.7K 38
: textfic, ooc tục, tục, tục
108K 7.1K 31
🔞 ABO, có ngôn từ thô tục, cân nhắc khi xem Lịch ra chap: Không cụ thể, có chap sẽ ra Cp: GeminiFourth , PondPhuwin & JoongDunk Truyện được viết the...