Xà khẩu

825 71 0
                                    

Một tuần sau, khi Harry, Ron , Lola và Hermione đang băng qua tiền sảnh thì thấy một đám đông bu quanh một thông báo, đọc một mẩu giấy da đính trên bảng. Dean và Seamus ra hiệu kêu tụi nó lại, tỏ vẻ hào hứng lắm. Seamus nói:
"Người ta đang thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi! Tối nay có buổi họp mặt đầu tiên! Mình không ngại mấy bài học đấu tay đôi đâu; nhất là vào những ngày này, biết đâu mình sẽ phải cần đến... "
"Cái gì? Bộ mấy bồ tưởng con quái vật của Slytherin biết thách đấu tay đôi à? "
    Dù vậy Ron cũng chăm chú đọc thông báo, rồi nói với Lola, Harry và Hermione
"Coi bộ cũng hữu ích lắm. Tụi mình tham gia không? "
        Cả ba đều ủng hộ, thế là lúc 8 giờ tối hôm đó, tụi nó vội vã trở lại Đại Sảnh đường. Mấy dãy bàn dài đã được dọn đi chỗ khác, nhường chỗ ột cái võ đài vàng đặt dọc một bức tường. Hàng ngàn ngọn nến được thắp sáng lơ lửng bên trên. Trần nhà lại một lần nữa đen như nhung, và gần như toàn bộ học sinh trong trường đều có mặt, người nào cũng cầm theo cây đũa phép của mình và lộ vẻ hồi hộp.
      cô soạn lại bài vở một chút rồi với sách đũa phép đi . tới nơi thì mọi người đã tập trung đủ nên cô phải chạy đi tìm Harry và hai người kia
      thầy Lockhart đang bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu xanh lá mạ, bên cạnh thầy không ai khác hơn là thầy Snape mặc chiếc áo chùng màu đen thường ngày. Thầy Lockhart giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi:
"Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm! "
Thầy tằng hắng để bắt đầu:
"Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp – Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này. "
    Nở một nụ cười sáng chói gương mặt, thầy Lockhart nói tiếp:
"Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Thầy nói với tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng – Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé! "
     Ron thì thầm vào tai Harry:
"Nếu hai người đó tiêu diệt lẫn nhau thì có phải hay hơn không? "
   Môi trên của thầy Snape cong lên. cô hơi run rẩy vì nụ cười này .Thầy Lockhart và thầy Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì thầy Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn thầy Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt. Thầy Lockhart nói với đám học trò đang im re:
"Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đầu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả. "
    ngó hàm răng nghiến chặt của thầy Snape. cô thầm cầu nguyện cho ông thầy ba hoa kia thoát chết
"Mình không dám đánh cược đâu. "
"Một... Hai... Ba... "
     Cả hai thầy đều vung gậy qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ. Thầy Snape hô:
"Expelliarmus"
( úm ba la úm ba li, tống đi con chuột xạo! )
       Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lockhart khiến thầy văng bậc ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.
Malfoy và mấy đứa nhà Slytherin vỗ tay hoan hô. Hermione bồn chồn nhấp nhổm trên mấy đầu ngón chân, còn mấy ngón tay thì đè trên môi cố ngăn tiếng thét đau đớn:
"Mấy bồ nghĩ thầy có bị gì không? "
    ba người cùng nói khiến Henny pháy cáu
"Kệ ổng chứ! "
     Thầy Lockhart gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của thầy đã văng mất, và mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu thầy. Bước cà nhắc trở lên võ đài, thầy nói với nụ cười gượng gạo
"Thế đấy, các trò thấy đấy. Đó là phép Giải giới – các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình... À, đây rồi, cám ơn trò Brown... Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có tác dụng giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ... "
      Vẻ mặt thầy Snape đằng đằng sát khí. Có lẽ thầy Lockhart cũng nhận thấy điều ấy, nên thầy vội nói:
"Biểu diễn nhiêu đây là đủ rồi! Tôi sẽ xuống với các trò, chia các trò thành từng đôi. Thầy Lockhart ráp Neville với Justin, còn thầy Snape thì đi thẳng đến chỗ Harry và Ron. "
     Thầy cười nhếch mép:
"Ta nghĩ đã đến lúc tách nhóm thôi. Ron, trò bắt cặp với Finnigan. Còn Harry... "
    Harry tự động quay sang Lola. Nhưng thầy Snape vẫn mỉm cười lạnh lùng:
"Ta e không được đâu. Malfoy, lại đây. Để thử xem trò làm được gì với Harry lừng danh. Còn trò, Potter nhỏ trò đấu tay đôi với Parkinson "
    Malfoy khệnh khạng bước tới, miệng cười khinh khỉnh. Bước đằng sau nó là hai cô bé bên nhà Slytherin. 1 Cô bé khiến Harry nhớ đến một bức tranh nó đã xem trong cuốn "Kỳ nghỉ với Phù thủy", bởi vì "cô bé" bự chàm vàm, cằm bạnh ra vuông vức nặng nề đầy vẻ khiêu khích hung hăng. Hermione nở một nụ cười yếu ớt để chào, nhưng cô bé kia không đáp lại.còn lại là Pansy , nó có vóc người nhỏ và khuôn mặt xinh sắn .  Thầy Lockhart đã lại bước lên võ đài kêu gọi:
"Hãy đối diện với đấu thủ của mình! Và cúi chào! "
       cô và Pansy cúi chào nhau . Thầy Lockhart lại hô:
"Đũa phép sẵn sàng! Khi tôi đếm đến ba, các trò hãy tung bùa phép của mình ra mà giải giới đối thủ. Chỉ tước vũ khí của đối thủ mà thôi – Chúng ta không muốn có bất kỳ ai bị tai nạn nào hết – Một... Hai... Ba... "
" Exiteexoticmus"
( biến đi con chuột ngoại lai )
     Pansy hô lớn , tia sáng màu đỏ rực bắn ra từ đũa phép của cô ấy khiến nó bị văng ra xa . ngay lập tức cô có thế đứng dậy được vì câu thần chú vừa rồi khá nhẹ nhàng
"Cantusexitesyreni"
( tiếng ca xua đuổi của người cá )
      lúc này Pansy gục xuống vì tia sóng điện từ . tiếng ca sua đuổi này có thể đánh ngất một phù thuỷ cỡ trung với một học sinh . vậy mà Pansy chvir bị choáng một lúc . điều này chứng tỏ cô ấy cực kỳ giỏi . đến bản thân cô nghe phải còn ngất cơ mà
"Serpemsprtia! [(Mãng xà tấn công!)] "
       Đầu đũa của Malfoy bùng nổ. Một con rắn đen dài vọt ra, rớt phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai đứa, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Harry đứng nhìn kinh hãi. Đám đông nhảy thối lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khiếp vang lên.
"Rexilvaimpetus!"
( Vua sơn lâm tấn công !)
     cô hô lớn rồi bất ngờ với câu thần chú mình đọc và kết quả của nó ,một con sư tử nhảu vồ ra cắp lấy con rắn và nhai nó . Thầy Snape bước tới, vẫy cây đũa phép một cái, và con sư tử biến mất , con rắn không biết từ đâu lại bò ra từ phía của Harry. Thầy Snape nói lừ đừ:
"Đừng nhúc nhích, Harry. Để ta đuổi nó đi... "
"Để tôi làm cho! " Lockhat
     Và Harry như không nghe thấy rồi lao tới trước mặt con rắn, nó quát lớn
"Buông bạn ấy ra!"
    Thầy Lockhart la lên. Ông lại vung cây đũa phép lên phía trên đầu rắn, và một tiếng nổ đùng vang lên: con rắn không biến mất mà phóng vọt lên không trung chừng ba thước rồi rớt xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn. Nổi điên lên, con rắn rít lên giận dữ và trườn về phía Justin Finch-Fletchley. Nó ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng cho đã nư.
    Lúc đó, không biết cái gì khiến Harry đã hành động như vậy. cậu làm mà hoàn toàn không cân nhắc gì cả. Cậu chỉ nhận thấy chân cẳng mình tự lao tới như thể bên dưới chân có những bánh xe con vậy. Và khi lao tới trước mặt con rắn, cậu quát lớn:
"Buông bạn ấy ra! "
    Và thật kỳ diệu – không sao giải thích nổi – con rắn thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại như một cuộn ống nước bằng nhựa đen trong vườn, con mắt nhìn Harry đầy vẻ tuân phục
    cô chạy lên chỗ Harry và cậu nhìn em thật yêu thương và nhẹ nhàng vuốt tóc em
     cứ nghĩ rằng Harry sẽ được cảm ơn , nhưng không . cậu bạn vừa được cứu kia lại trợn ngược mắt quát lên với giọng nói lẫn vẻ mặt đầy sự tức giận .
"Mày đang chơi cái trò gì vậy hả? "
      Harry chưa kịp nói gì thì Justin đã quay phắt người và phóng chạy ra khỏi Sảnh đường. Thầy Snape bước tới, vẫy cây đũa phép một cái, và con mắt rắn biến mất trong một làn khói đen nhạt. Thầy cũng nhìn Harry một cách lạ lùng: một cái nhìn tính toán sắc xảo mà Harry không thích chút nào. Nó cũng cảm thấy mơ hồ những tiếng bàn tán rì rầm chung quanh không hay ho gì hết. Rồi nó cảm thấy áo chùng của nó bị ai kéo sau lưng. Giọng của Ron kề bên tai nó:
"Đi thôi. Đi, ra ngoài thôi. "
      Ron kéo hai đứa nó chen qua đám đông ra khỏi Sảnh đường. Hermione vội vã bám theo sau sát gót. Khi ba đứa đi qua cửa, mọi người dạt ra hai bên như thể hoảng sợ trước một cảnh tượng gì ghê gớm lắm.
" anh đừng lo ! cậu ta bị ấm đầu thôi ! còn em ở đây mà !"
"Tại sao bồ không nói cho tụi này biết bồ là một Xà khẩu? "
     Harry ngơ ngác:
"Một cái gì? "
"Một Xà khẩu! Bồ có thể nói chuyện với rắn! "
     Harry vẫn bình thản:
"Tôi biết, tôi muốn nói đây mới là lần thứ hai tôi làm chuyện đó. Lần trước là lúc tôi ngẫu nhiên thả một con trăn ra hù thằng anh họ Dursley ở sở thú – lâu rồi, chuyện dài lắm – con trăn nói với tôi là nó chưa từng nhìn thấy Brazil và tôi thả nó ra mà thực tình không có chủ tâm – hồi đó tôi chưa biết mình là phù thủy... "
    Ron bần thần lặp lại:
"Con trăn nói với bồ là nó chưa từng nhìn thấy Brazil? "
"Thì có sao đâu? "
     Harry chẳng hiểu sao Ron lại xúc động đến nhợt nhạt như vậy. Nó nói:
"Tôi chắc là có cả đống người ở đây có thể làm như vậy. "
     Nhưng Ron bảo:
"Không, không ai làm được cả. Đó là một năng khiếu hiếm hoi. Harry, chuyện này tệ lắm đó."
"Cái gì tệ?"
    Harry bắt đầu cảm thấy tức giận nhưng rồi lại lo lắng nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của em như an ủi chính mình
"Thiên hạ mắc cái chứng gì vậy? Mấy bồ nghe nè: nếu mà mình không bảo con rắn đó đừng tấn công Justin thì... "
"bồ nói với con rắn như vậy hả??"
"Nghĩa là sao? Lúc đó mấy bồ đều ở đó – mấy bồ có nghe tôi nói mà... đúng không Lola"
     Ron nói
"Tụi này chỉ nghe bồ nói Xà ngữ, tiếng của rắn. Đâu ai hiểu lúc đó bồ nói cái gì đâu. Bởi vậy Justin mới hoảng sợ, lúc đó nghe như bồ đang sai biểu con rắn làm gì đó – bồ biết không, cảnh tượng đó làm ai cũng sởn gai ốc. "
" xin lỗi ! em chỉ nghe được tiếng Xè xè như tiếng rắn !"
    Harry há hốc miệng ngó Ron:
"Tôi nói một thứ tiếng khác hả? Nhưng... tôi không biết... Làm sao tôi có thể nói một thứ tiếng mà lại không biết là mình đang nói tiếng đó chứ? "
     Ron lắc đầu. Vẻ mặt Ron và Hermione như đưa đám. Nhưng Harry vẫn chưa hiểu ra có gì mà nghiêm trọng đến như vậy? Nó nói:
"Các bạn làm ơn nói cho tôi biết có gì sai trái trong chuyện ngăn trở một con rắn khổng lồ đớp mất đu Justin chứ? Cho dù tôi đã làm bằng cách gì đi nữa thì có sao đâu, miễn sao Justin khỏi phải xung vào đội săn của bọn kỵ sĩ không đầu? "
     Hermione lên tiếng bằng một giọng lặng lẽ khác thường:
"Có sao chứ. Bởi vì nói chuyện với rắn là khả năng đã làm cho Salazar Slytherin nổi tiếng. Chính vì vậy mà biểu tượng của nhà Slytherin là một con trăn. "
    Harry há hốc miệng ra không khép lại được. Ron nói thêm:
"Đúng vậy. Và bây giờ cả trường đang suy ra rằng bồ chính là cháu chắt chút chít gì đó của... "
"Nhưng tôi đâu phải... Không phải Lola cũng hiểu được tiếng động vật sao ?"
     Harry hét lên với nỗi kinh hoàng mà nó không tự giải thích được. Hermione nói:
" cậu cũng được sao ?" Ron há hốc
" chỉ có tiếng sư tử thôi ! tớ không thể hiểu tiếng khác !"
"Bạn sẽ khó mà chứng mình là phải hay không. Salazar Slytherin sống cách đây cả ngàn năm. Với tất cả những gì tụi này biết, thì rất có thể bạn chính là hậu duệ của ổng. "
    Suốt đêm đó Harry nằm thao thức. Qua kẽ hở của mấy tấm màn quanh giường, nó nhìn tuyết bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ lâu đài và tự hỏi... Có thể nào nó là hậu duệ của Salazar Slytherin? Nó không biết gì về gia đình bên nội hết. Dì dượng Dursley luôn cấm nó tuyệt không được hỏi gì tới những họ hàng phù thủy của nó.
    Harry lặng lẽ thử nói mấy tiếng Xà ngữ. Nhưng chẳng có tiếng nào được thốt ra. Có vẻ như chỉ khi nào đối diện với một con rắn, nó mới bộc lộ khả năng đó.
"Nhưng mà mình là thành viên nhà Gryffindor!" Harry nghĩ. "Cái nón phân loại ắt hẳn đã không xếp mình vô nhà Gryffindor nếu mình mang dòng máu của Slytherin."
     " cộc cộc " tiếng gõ cửa vang lên . Ron đứng lên chạy ra mở cửa
" mình đã xin cô Mcgonaga ngủ với Harry đêm nay ! anh ấy chắc vẫn còn sốc !"
     cô chạy tuốt vào giường cậu chui vào chăn ôn chầm lấy Harry
" sao lại chạy sang đây hả ! đây là Ktx nam !" cậu cốc đầu em một cái nhưng vấn ôm em vào lòng vùi mày mình vào mái tóc dài xù của em mà ngủ
" ngủ ngon Ron ! Ngủ ngon Harry !"

Em gái chúa cứu thế là nữ vươngWhere stories live. Discover now