13

684 106 4
                                    

Anh hoàn toàn không hiểu Minhee nói gì, đứng ngây ngốc xâu chuỗi lại các sự việc đã xảy ra.

"Anh không hiểu em đang nói gì. Vào trong đi kẻo lạnh."

"Anh vẫn chưa biết anh sai ở đâu ư? Hwang Yunseong anh nỡ lòng nào đối xử với em như thế?"

Minhee khẽ rùng mình khi cơn gió lạnh thổi qua. Khiến em nhớ những lúc nép vào lồng ngực anh tận hưởng hơi ấm, lúc anh ôm chặt em rồi trao nụ hôn.

"Có chuyện gì nếu em không muốn vào trong thì chúng ta sang quán cafe kia nói rõ, anh ghét sự mập mờ, cũng chẳng chịu nổi việc nhìn em run rẩy vì lạnh."

Nói là làm, Yunseong nắm bàn tay em dẫn sang quán cafe bên đường đối diện. Minhee từng nói em cực kỳ thích nắm tay Yunseong, nhất là vào mùa đông giá buốt, khi mà bàn tay em lạnh cóng thì tay anh luôn luôn ấm áp, bao bọc, truyền hơi ấm cho em.

Anh order hai cốc frappuccino, một cốc thêm thật nhiều kem tươi cho Minhee. Phải gọi đồ uống yêu thích để em bé của anh hết dỗi đã. Hiện tại anh chưa xác định được bản thân mình mắc lỗi gì nhưng nếu Minhee dỗi rồi bỏ ăn chắc chắn anh có tội lớn. Yunseong còn nhắn tin cho hội đang ăn nướng rằng Minhee có việc gấp và anh cần đi cùng em, hẹn mọi người dịp khác.

Hai người chọn vị trí khuất trong góc, ít người ngồi để có không gian riêng tư.

"Rốt cuộc tại sao em dỗi anh?"

"Anh còn hỏi! Anh và cậu ấy làm gì vừa nãy?"

Lần nữa anh lại đơ người ra, nghĩ mãi chẳng nhớ anh với Junho làm gì khiến em giận giữ.

"Anh đâu có..."

"Em thấy anh và cậu ấy hôn nhau! Anh định biện minh như thế nào!"

Minhee ấm ức phát khóc, nước mắt cứ thế chảy ra dù em cố cắn môi nuốt cục tức vào bên trong. Yunseong thấy em khóc vừa hoảng hốt vừa oan ức. Anh đâu có hôn ai ngoài Minhee, chắc do em nhìn nhầm thôi.

"Bọn anh không hôn nhau! Anh thề có trời có đất, ở chỗ đấy có camera anh sẽ lấy cho em xem."

"Vì sao anh nháy mắt? Anh cười?"

"Bụi bay vào mắt anh, Junho nó thổi hộ, thổi xong anh chớp chớp mắt xem hết chưa. Anh hay cười với mọi người mà."

Yunseong vội vã phân bua. Hoá ra em hiểu nhầm, nghĩ anh lừa gạt tình cảm của em. Thầm thở phào nhẹ nhõm vì khúc mắc giữa hai người đã được giải quyết nhanh chóng.

Không khí im lặng bao trùm vài phút khi người phục vụ mang hai cốc frappuccino đến. Tâm trạng Minhee sẽ tốt lên mỗi lần uống đồ ngọt, anh có thể yên tâm thưởng thức cốc frappuccino rồi.

"Sao anh và Junho lại đi vệ sinh cùng lúc? Khó mà trùng hợp được."

Đang cảm nhận vị ngọt của kem tươi tan trong lưỡi, Yunseong suýt chút nữa phun hết ra ngoài bởi câu hỏi trên. Tưởng chừng mọi sóng gió đã qua đi, ai ngờ Minhee ngồi thẳng lưng tiếp tục tra khảo.

"Sáng nay Junho và anh ăn đồ hình như có vấn đề nên cả hai đều đau bụng."

"Anh Yohan và Byungchan không bị?"

"Hai anh ấy không ăn..."

"Vậy giải thích lí do Junho hay tự làm đồ ăn trưa rồi mang đến cùng anh ăn?"

"Ai nói với em chuyện đó?"

Yunseong toát mồ hôi hột, hai tay vô thức đan vào nhau. Cảm tưởng như anh đang ngồi trong căn phòng đối diện là công tố viên đang đưa ra những câu hỏi thẩm vấn.

"Anh Yohan."

Ồ thì ra anh muốn đốt nhà em!!! Trừ lương! Hwang Yunseong sẽ trừ lương Kim Yohan!

"Junho quý anh nên em ấy nấu, anh không nỡ từ chối lòng tốt của em ấy..."

"Anh có vẻ rất quan tâm cậu ấy? Mối quan hệ của hai người là gì? À em nhớ rồi anh từng tuyển em làm nhân viên vì anh thích em, anh thích Junho đúng không? Anh cũng dùng cách tương tự như lần anh muốn rút ngắn khoảng cách với em?"

Lời Minhee nói Yunseong có thể cảm nhận nỗi chua xót, hụt hẫng của em. Phải làm thế nào để em tin tưởng tình yêu anh dành cho em đây. Anh di chuyển sang ngồi cạnh Minhee, ôm em vào lòng mà thủ thỉ

"Anh chỉ yêu mình em thôi. Ngoài việc dùng kế sách lừa em đến làm việc tại DWMU, anh tuyệt đối không gạt em bất cứ điều gì. Anh yêu em nhất mà."

Anh buông em ra rồi hôn nhẹ lên trán

"Junho là em họ của một người anh thân thiết đang đi du học của anh. Anh ấy nhờ anh chú ý tới Junho. Và anh coi em ấy như em trai."

Yunseong vừa mếu máo vừa làm động tác như kiểu nếu không trông nom Junho tử tế thì sẽ bị người anh thân thiết xử đẹp.

"Thật?"

"Anh không thích nói dối người anh yêu."

"Em thật sự rất buồn... vì nghĩ anh thích người khác rồi... em cũng nhớ anh nữa." Em cúi đầu, phụng phịu nói.

"Anh nhớ em, yêu em, chỉ mình em... Đừng giận nữa uống hết frappuccino anh dẫn em đi ăn, lúc nãy chưa ăn được mấy."

"Em thích ăn chân gà, nhưng là ăn đêm cơ!"

Với người có lối sống sinh hoạt điều độ như Yunseong chắc chắn bình thường sẽ chẳng bao giờ ăn đêm. Nhưng Minhee là ngoại lệ, em muốn anh chiều. Tuy nhiên sau này có lẽ dần dần từng bước hạn chế, sửa đổi những thói quen không lành mạnh của em người yêu.

Anh gật đầu đồng ý, em mới vui vẻ uống cốc cafe còn tấm tắc khen frappuccino ngon quá, anh Yunseong chọn quán giỏi thật. Chẳng mấy chốc đã uống xong. Quả thật đồ ngọt làm tâm trạng của Minhee tốt hơn, trở lại vui vẻ tươi tắn rạng ngời vốn có, tung tăng đi mua chân gà. 

Ting, tiếng điện thoại reo lên, Minhee mở máy đọc tin nhắn, lông mày nhăn lại. Yunseong để ý vẻ mặt em thay đổi mà chột dạ, mồ hôi lại túa ra.

"Eunsang sang nhà anh Yohan chơi nên đêm nay em phải ngủ ở nhà một mình. Đúng là mê trai bỏ bạn!!!"


Mình nghĩ fic cũng sắp đến hồi kết rồi :( mình làm nó dài dòng quá đáng lẽ mình dựa định viết dưới 10 chap thôi...

hwangmini | planWhere stories live. Discover now