7. Sáng tỏ

933 153 8
                                    

"Em làm gì có người yêu!" Kang Minhee vừa nhấc máy đã nghe thấy tiếng khóc tu tu, lẫn trong tiếng khóc là giọng anh Yunseong nói em có người yêu. Em ế bao nhiêu năm rồi giờ lại có người bảo em có người yêu, là ai? Đã thế còn tình tứ trước mặt anh Yunseong? Anh là đang nói em với Eunsang? Sao anh lại uống rượu say đến mức khóc lóc qua điện thoại với em? Thôi việc quan trọng bây giờ là tìm anh Yunseong, để anh tỉnh rượu rồi tính sau.

"Anh đang ở đâu thế ạ?"

"Hic... em không có người yêu...? Thật chứ?"

"Thật! Giờ anh đang ở đâu em đến đón?"

Mãi Minhee mới tìm được Yunseong, bởi hỏi anh ở đâu anh chỉ bảo ở gần DWMU xong cúp máy cái rụp. May là ở gần cửa hàng không có nhiều hàng nhậu nên việc tìm anh cũng không quá khó khăn. Đập vào mắt Minhee là một bóng dáng quen thuộc, chỉ hơi thảm chút, anh Yunseong đang gục xuống bàn ngủ. Em lay nhẹ vai anh vẫn ngủ say như chết.

"Anh Yunseong!!! Anh Yunseong dậy đi ạ!!!" Minhee ôm Yunseong dậy, cho anh khoác tay lên vai mình rồi dìu anh ra khỏi quán. Vì anh Yunseong đã thanh toán rồi nên Minhee chỉ có việc mang anh về thôi. Nhưng mà giờ phải đưa anh Yunseong về nhà anh ấy chứ chẳng lẽ lại về trọ của em.

"Anh ơi nhà anh ở đâu thế?"

Đáp lại Minhee chỉ là tiếng thở nhẹ nhàng bên tai, tiếng ngáy khe khẽ và mùi rượu nồng nàn. Em bất lực mở điện thoại gọi điện hỏi anh Yohan địa chỉ nhà. Tưởng đưa được Yunseong về nhà là xong ấy hả? Không đâu, Yunseong giờ nửa tỉnh nửa mê không chịu mở cửa hay nói mật khẩu nhà cho em.

"Anh ơi mật khẩu nhà anh là gì ạ?"

"Em đoán xem."

"Em không biết đâu, anh nói đi mà."

"Không thích! Minhee hát cho anh nghe nàooooo"

"........."

"Kang Minhee không có ngừi iu... Hwang Yunseong iu Kang Minhee la là lá la..."

Kang Minhee thực sự, vô cùng, cực kỳ bất lực trước anh, sao say cái lại dở hơi đến vậy. Đến nước này thì em thử đoán bừa mật khẩu, nếu sai nhiều quá mà hỏng cửa nhà anh thì do anh Yunseong hết không phải tại em. Minhee nhấn thử ngày sinh của anh, sai bét. Lần thứ 2 thử ngày sinh của mình, "ting" cửa mở ra.

Khó khăn lắm em mới đưa anh Yunseong vào phòng, nằm ngay ngắn trên giường, em toan bước ra  thì tay bị Yunseong nắm lấy.

"Anh yêu em nhiều lắm... thật may vì em chưa có người yêu. Anh cứ tưởng mình hết cơ hội rồi...anh buồn lắm em ơi."

"Anh cũng thật là, chưa gì đã đi uống đến mức này." Minhee thấy anh nắm chặt tay mình cũng không gỡ ra, ngồi bên giường ngắm nhìn bộ dạng say khướt của anh, vừa bực vừa buồn cười. Mà có lẽ buồn cười nhiều hơn.

"Em biết gì không Minhee?"

"Sao ạ?"

"Lí do mà em đến DWMU làm thêm í"

"Do em làm hỏng bộ quần áo trong set limited ạ"

"Há há há chẳng có set limited nào hết, anh lừa em đấy."

Minhee cạn lời, hình tượng của anh Yunseong trong em hôm nay giảm đi bao nhiêu bậc. Mắt em giật giật, anh dám lừa em?

"Vì anh thích em...muốn rút ngắn khoảng cách đôi ta nên để dùng kế hoạch đấy để kéo em lại bên mình..." Hwang Yunseong mỗi lần say là đều nói hết tất cả bí mật, và hôm nay cũng không phải ngoại lệ. Anh thản nhiên kể lại câu chuyện đã bẫy Minhee như thế nào. Em nghe xong toàn bộ câu chuyện mặt đen dần, anh được lắm, mai tỉnh rượu em xem anh giải thích ra sao. Nói chán chê, Yunseong lăn ra ngủ, Minhee vì đưa anh về cũng khá mệt, ngồi ngủ luôn ngay cạnh giường.

Sáng hôm sau, Yunseong tỉnh dậy bởi tiếng động trong bếp. Anh thầm nghĩ, quái lạ sáng sớm ai đến nhà mình, đâu có ai biết mật khẩu nhà anh đâu, chẳng lẽ là trộm đột nhập? Yunseong vớ lấy cái chổi, nhón chân đi vào bếp, gặp trộm phát anh sẽ cho nó thưởng thức cú đánh từ cái chổi này. Ồ và đúng là trộm thật, tên trộm cướp mất trái tim Hwang Yunseong.

Minhee đang nấu canh giải rượu, bê canh đặt lên bàn thấy Yunseong bước tới, trên tay cầm cái chổi.

"À anh dùng chổi để quét nhà buổi sáng" Đoán được Minhee nhìn mình đầy thắc mắc, anh nói đại một lí do để biện hộ cho hành động ngớ ngẩn của mình.

Anh ngồi vào bàn, uống canh giải rượu mà Minhee nấu cho anh. Đây giống như một gia đình hạnh phúc, cùng nhau thưởng thức bữa sáng, Yunseong nghĩ vậy rồi tủm tỉm cười. Minhee cũng nhìn anh cười cười, bỗng em hỏi.

"Anh có nhớ hôm qua say anh nói gì không ạ?"

Thôi xong! Toang! Minhee hỏi chắc chắn là có vấn đề. Hôm qua say mình trót nói gì ư, mình có làm gì quá đáng không? Yunseong từ từ hồi tưởng, mặt đen lại, anh nhớ rồi, nhớ tất cả chuyện xấu hổ hôm qua. Ở đây có cái lỗ nào để Yunseong chui xuống đất không ạ? Hay cho anh cái xẻng anh tự đào luôn cũng được.

hwangmini | planWhere stories live. Discover now