8. Đao Bồ Đề

Start from the beginning
                                    

Chỉ sợ vẫn chưa. Hạ Hầu Liễm không cần sờ cũng biết mặt mình giờ đã đỏ tới rối tinh rối mù. Nó cảm thấy mặt mình giờ có thể luộc trứng gà rồi.

"Mụ phù thủy kia chắc không muốn để ta giữ cái mạng này rồi. Bà ta giờ không thể nào đụng tới thiếu gia, nên muốn mượn ta khai đao. Liên Hương tỷ, ngươi nghĩ cách xem có thể tìm được Đới tiên sinh không, nhờ ông tới cứu ta."

Đới tiên sinh không có ở trong phủ. Trời giờ tối mù rồi, nàng phải đi đâu tìm đây? Liên Hương há to miệng, cuối cùng không nói lời thật ra khỏi miệng, nói: "Được, ngươi chờ đi. Ai cũng nói tai họa lưu ngàn năm, đại họa như ngươi chắc phải sống tới vạn năm đó."

"Yên tâm đi, ta là con gián nha, không dễ chết vậy đâu."

Liên Hương đi rồi, Hạ Hầu Liễm không nhàn hạ. Nó đã ăn màn thầu xong, cảm thấy mình đã lấy lại chút sức lực, kéo tứ chi bủn rủn vô lực đi, dọn dẹp ra một mảnh đất trống. Nhặt vài miếng củi khô chồng thành một khối, rồi đánh lửa, đánh tới tay muốn rách da mới nhảy ra được tí tia lửa. Kiên nhẫn đánh đánh nửa ngày, củi mới bắt lửa.

Sưởi mình ấm lên, nó mới thấy mình như sống lại, lại cuộn mình thành một đống.

Lửa chỉ có chút ít, lưng vẫn lạnh đến đáng sợ. Hạ Hầu Liễm có hơi bận lòng, nó sẽ không thật sự chết ở đây chứ?

Nó đường đường là một thích khách ở thất diệp Già Lam, vậy mà lại chết dưới tay nữ nhân trói gà không chặt, đúng là một sự sỉ nhục.

Hạ Hầu Liễm nhìn chằm chằm vào lửa đang cháy, mê mê man man, mí mắt như treo đá, không khống chế được mà bị kéo xuống đất. Trong thoáng chốc, cửa hình như mở ra, một cụ già lưng gù đi vào. Có người cạy miệng, rót một thứ thuốc lỏng đắng vô cùng vào họng nó. Hạ Hầu Liễm bỗng nhiên mở mắt ra, bắt lấy bàn tay lớn như kìm sắt kia cố sức giãy dụa.

"Đây là thuốc trị phong hàn, ngươi giãy nhiệt tình thế? Còn muốn mạng hay không hả?" Cụ già kia vung tay, tức giận nhìn nó.

Cụ già kia tóc mai bạc trắng, mặt nhô lên một cái mũi ưng thật lớn, đôi mắt tối tăm mờ mịt, cứ như có một lớp màng phủ ở bên trên. Ông ta bình thường đều cúi đầu, giờ phút này đôi mắt nhìn Hạ Hầu Liễm, lệ khí trong mắt lộ ra không sót chút nào. Chỉ cần nhìn đôi mắt này không ai sẽ nghĩ đây chỉ là một lão già họm hẹm.

Có người nói, kẻ đã giết người không giống với người bình thường.

Hạ Hầu Liễm biết rõ, chỉ khác nhau trong ánh mắt.

Người trên tay dính máu, trong mắt dính mùi máu tanh không thể gột rửa. Bọn họ đã từng giết người, chứng kiến sinh mạng con người yếu ớt bị lấy đi. Trong mắt họ, con người cùng gà vịt chim cá chẳng có thì khác nhau. Một đường qua cổ, hai chân sẽ hướng lên trời ngay thôi.

Hạ Hầu Liễm giật mình: "Hóa ra là ám trang ở Già Lam, vãn bối làm càn, thỉnh tiền bối đừng trách tội."

Cụ già để cơm hộp xuống, dò xét Hạ Hầu Liễm từ trên xuống dưới. Ánh mắt mỗi lần qua một tấc là lại thở dài một hơi. Cuối cùng ánh mắt rơi trên khuôn mặt Hạ Hầu Liễm. Ánh mắt đó như nhìn một đống bùn nhão không thể trét tường, cũng có tuyệt vọng với tương lai xa của Già Lam.

[MỰC EDIT] Đốc chủ có bệnh - Dương TốWhere stories live. Discover now