8 | Vương Tề

221 10 0
                                    

Chương 8 | Vương Tề

Vào ngày chia tay hôm ấy, trời mưa như trút nước.

Từ địa điểm bảo vệ luận văn trở về, cả hai khóa trái cửa, tách biệt mọi tiếng sấm sét lẫn gió giật bên ngoài, mặc sức triền miên.

Cho đến khi mặt trời đã lặn, cơn mưa vẫn chưa chịu dứt.

Hạ Nhạc chỉ mặc mỗi chiếc áo thun của Trì Lập Đông khoanh chân ngồi trên giường, cầm máy bấm điện tử chơi rắn săn mồi.

Trì Lập Đông ở trần, miệng ngậm điếu thuốc, tung hoành một phương trên cái ghế đẩu giặt mớ quần áo ướt đẫm vì dầm mưa của họ.

Đó chỉ là một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác.

Ngoài cửa sổ rả rích tiếng cơn mưa mùa hạ, trên hành lang là tiếng huyên náo của các nam sinh trong ký túc xá.

Dù trò chơi đã kết thúc nhưng trong phòng vẫn còn dư âm văng vẳng bên tai.

Khi ấy vẫn chưa ai biết rằng, buổi chiều bình thường này sẽ trở thành buổi chiều cuối cùng của họ còn ở bên mối tình đầu, mà cả đời này cũng chẳng thể nào quên.

Một tiếng sấm rền từ phía chân trời.

Ngay sau đó, Hạ Nhạc cũng giật một tiếng sấm: “Em muốn công khai.”

Trì Lập Đông ngẩng phắt đầu lên.

Hạ Nhạc vừa chơi vừa nói: “Trước tiên nói cho giáo sư Hạ biết chúng ta sẽ bên nhau hết nửa đời sau. Ông ấy cố chấp vậy chứ cũng chưa đến mức cổ hủ, nhưng mà dù vậy vẫn sẽ bị phản đối, lời lẽ của ông ấy lại gay gắt như thế, nếu em câu thông không thành thì đành đi bụi vậy.”

Trì Lập Đông: “…”

Hạ Nhạc: “Em tính hết rồi, dù sao em cũng sắp đi thực tập, vừa lúc phải dọn ra ngoài thuê phòng trọ. Trước mắt cần cố gắng tích thật nhiều tiền để mua nhà sớm sớm, chứ giá nhà về sau thể nào cũng tăng vọt. Năm nay tỷ giá lại leo thang nên sớm muộn gì cũng dẫn đến tình trạng lạm phát… Mà thôi, nói anh cũng không hiểu, chờ em thi cuối kỳ xong mình đi tìm phòng trọ. Không phải anh muốn về đội tuyển cũ làm huấn luyện viên sao? Trung tâm thể dục và công ty thực tập của em cách nhau không xa lắm, chúng ta có thể sống chung đấy.”

Trì Lập Đông buông cái quần đang vò dở, chậm rãi đứng thẳng người dậy.

Hạ Nhạc nghiêng đầu nhìn hắn: “Căng thẳng cái gì? Sợ em cần anh nuôi à? Đến đó chưa biết chừng ai nuôi ai đâu.”

Trì Lập Đông nói: “Chúng ta chia tay đi.”

Bọn họ ầm ĩ một trận.

Nói đúng hơn, là Hạ Nhạc đơn phương chất vấn, còn Trì Lập Đông ngoại trừ “Xin lỗi” thì không nói được thêm lời nào.

Cuối cùng, Hạ Nhạc bỏ đi.

Ngay hôm sau, Trì Lập Đông dọn khỏi ký túc xá. Sau này đến lễ tốt nghiệp, hắn cũng không quay về tham dự.

Hắn không dám tạm biệt Hạ Nhạc.

Hắn những tưởng hai người họ đã kết thúc vào buổi chiều hôm ấy, đường ai nấy đi.

Nắng hạ ngày đông - Từ Từ Đồ ChiDove le storie prendono vita. Scoprilo ora