6 | Dựa vào đâu

230 13 0
                                    

Chương 6 | Dựa vào đâu

Vì chuyện đêm đó đã diễn ra cách đây khá lâu, nên có rất nhiều chi tiết không còn rõ nữa. Tuy nhiên, vẫn có một điều khiến Trì Lập Đông nhớ mãi không quên, đó là tiếng nức nở của Hạ Nhạc, nói mình rất đau.

Còn có, yêu anh.

Hạ Nhạc nhanh chóng uống hết phần còn lại, sau đó anh không uống nữa mà thanh toán hóa đơn.

Hai người trầm mặc ra khỏi nhà hàng.

Trì Lập Đông đi lấy xe, sau khi trở về thì bỗng phát hiện Hạ Nhạc chẳng còn đứng đấy nữa, đang định lấy điện thoại gọi cho anh lại thấy anh bước ra từ 711[1] bên cạnh, cầm một ly cà phê trong tay.

Anh đi tới lên xe, lần này vậy mà lại ngồi vào ghế phó lái.

Trì Lập Đông không nhịn được mà hỏi: “Trễ thế này rồi em còn uống cà phê?”

Hạ Nhạc để cà phê vào khoang bên hông, cài dây an toàn rồi bảo: “Có tác dụng.”

Trì Lập Đông nghĩ bụng, lẽ nào cậu ấy định nói có tác dụng giúp tỉnh táo chăng?

Lúc này cửa kính bên ghế phó lái đang hạ xuống một nửa, từng trận gió đêm lùa vào thổi bay mái tóc đen nhánh của Hạ Nhạc, hàng trăm ánh đèn đường không ngừng lướt qua rọi vào mắt anh như phản chiếu một trận mưa sao sáng rực và sâu thẳm trên mặt nước.

Trì Lập Đông bên cạnh cẩn thận liếc nhìn anh vài lần, và lần nào cũng gần như bị hấp dẫn đến không thể dời mắt. Hạ Nhạc thật sự rất đẹp, đó là một vẻ đẹp mà hiếm người có được. Dù lòng biết chỉ có mỗi người kia, dù từng thấy hai người họ giống nhau khá nhiều, nhưng Trì Lập Đông vẫn công bằng xác nhận người ấy quả thật không đạt đến đường nét sắc sảo như Hạ Nhạc. Huống hồ đã mười mấy năm trôi qua, cả hai đã hoàn toàn khác biệt.

Hạ Nhạc đột nhiên quay sang.

Làm Trì Lập Đông đang mải nhìn không kịp tránh, bị phát hiện rồi hắn có vẻ lúng túng.

“Tôi nghe nói, anh đang muốn tìm một bạn đời?”

Trì Lập Đông ngây ra.

Anh lại hỏi: “Tôi được không?”

Trì Lập Đông siết chặt tay lái, tâm trạng trở nên phức tạp.

Hạ Nhạc đóng cửa sổ, ngăn tiếng gió bên ngoài, rồi lại nói: “Xét về các phương diện, cho dù anh tìm ai cũng không tốt hơn tôi đâu.”

Trì Lập Đông phản bác không được những lời này, Hạ Nhạc đúng là tốt nhất, thế nhưng, “Chúng ta không hợp.”

Hạ Nhạc nhìn hắn bằng ánh mắt dò xét: “Sao lại không hợp?”

Hắn gian nan nói: “Em quá tốt, tôi không xứng với em.”

Hạ Nhạc cười gằn: “Ngày đó theo đuổi tôi, anh đâu hề nói như vậy.”

“Hiện tại không giống ngày đó.”

Anh sầm mặt, gắng gượng kiềm chế sự nóng nảy trong nội tâm, hỏi lại: “Tại sao không giống?”

Nắng hạ ngày đông - Từ Từ Đồ ChiWhere stories live. Discover now