Chương 23

7.9K 504 28
                                    

Chương 23

Tiêu Chiến cũng không biết vì sao mình lại mềm lòng, rõ ràng đã chống đỡ lâu như vậy, điểm kết thúc tưởng như ở ngay trước mắt, nhưng vẫn chọn buông xuôi. Rõ ràng biết không thể, rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhưng trong nháy mắt lại bị thuyết phục.

Có lẽ vì những lời của thiếu niên, trực tiếp đơn giản nhưng lại vô cùng chân thành. Giống như anh không nói ra được loại thích đó, cũng không biết vì sao lại thích, dường như chỉ cần hai người ở cạnh nhau đã hạnh phúc, mãn nguyện như có được cả thế giới.

Có lẽ vì ánh mắt thiếu niên, trong sáng như ngôi sao, trong vắt như mặt nước, nhưng lại quyết liệt, nhìn trọn người anh, không còn chút không gian nào dung nạp người khác.

Có lẽ chỉ vì bản thân anh, sự yêu thích với thiếu niên vốn đã đâm chồi nảy nở từ lâu, đến hôm nay đã thành đại thụ che trời, gần như chiếm giữ mỗi góc trong thân thể anh, phải làm sao che giấu? Phải làm sao giả vờ như không thấy? Phải làm sao giả bộ như không để ý chút nào?Cực kỳ khó khăn, khó hơn tất cả những vai trước đây anh từng diễn. Anh kiên trì đến ngày hôm nay, tâm tư đã quá mệt mỏi, giống như dây cung kéo căng đến cực hạn, mỗi phút giây đều khát vọng được giải thoát.

Cho nên không có cách nào làm tổn thương tình cảm chân thành của người trước mặt nữa, cho nên không còn cách nào kiềm chế bản thân đi tìm hạnh phúc nữa. Chỉ lần này , anh chỉ buông thả duy nhất lần này thôi, không nghĩ chuyện tương lai, không nghĩ đến hậu quả, chỉ muốn cảm nhận vào giờ phút này, dáng vẻ giả vờ như không biết gì đã không còn nữa, giống như bọn họ có thể suốt đời nhìn nhau cười thoải mái như vậy.

Nhưng thời gian có hạn, sẽ không vì ai mà dừng lại. Diễn viên từng người từng người hết cảnh, người trong đoàn làm phim càng ngày càng ít. Trong lòng ngày càng lưu luyến, khó chịu, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được Vương Nhất Bác cũng giống anh, nhưng hai người lại ăn ý không ai biểu hiện ra ngoài. Đối với viễn cảnh chia lìa sắp tới đều im lặng không đề cập đến, vẫn như trước đây đánh nhau cười đùa, so với trước kia còn thân mật hơn. Thiếu niên mỗi lần có cơ hội liền nắm chặt tay anh, hôn trộm khóe môi anh, đến khi bị phát hiện lại cười đầy giảo hoạt. Tiêu Chiến lúc đầu còn phản kháng, giả vờ tức giận, về sau chỉ còn ngượng ngùng, bởi vì đó là bàn tay ấm áp, là nụ hôn mềm mại nhất thế giới, anh cũng rất thích, không thể nào cự tuyệt.

Hoá ra thế giới này có nhỏ lại, cũng chỉ cần người đó ở bên.

Hóa ra thế giới này có lớn hơn, cũng chẳng bằng lúc người kia chăm chú nhìn mình mỉm cười.

Mấy ngày cuối cùng chủ yếu quay cảnh đại kết cục, hai người cùng đoàn làm phim ngồi xe rất lâu lên núi, sau đó xuống xe đi bộ dọc theo, leo hơn một giờ mới tới địa điểm quay. Đây là một đỉnh núi rất cao, phía trên một mảnh rậm rạp xanh biếc, dưới chân là cỏ dại mềm mại, bước lên êm ái không hề phát ra âm thanh. Ngẩng đầu lên liền thấy bầu trời xanh trong vắt cùng từng đám mây lớn hình viên kẹo, phía xa xa núi non trùng điệp, trong đó cách một khoảng lại nhìn thấy một cái cối xay gió, hẳn là thiết bị dùng để phát điện.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Trong Mắt Em Chỉ Có AnhWhere stories live. Discover now