Chương 3

13.3K 725 48
                                    


Vương Nhất Bác vẫn luôn cho rằng lái xe motor và nhảy mới là thú vị nhất, diễn xuất nhiều nhất cũng chỉ xếp thứ ba. Trước đây ở đoàn làm phim cậu đều là bé ngoan rất nghe lời, chăm chỉ học lời thoại, quay phim, lúc nghỉ ngơi lại một mình nghịch điện thoại, không nói nhiều quá một câu. Vậy mà mùa hè này ở Hoành Điếm, trong đoàn làm phim A Lệnh, đến ngay cả bản thân cậu cũng thấy kinh ngạc tốc độ hòa nhập của mình. Cảnh đối đầu giữa cậu và Tiêu Chiến rất nhiều, có thể do đối phương rất nhanh đã nhập vai, cậu cũng tự nhiên nhập tâm vào cảm xúc của nhân vật, không hề  xấu hổ, không hề xa lạ, hai người bọn họ giống như bạn bè đã quen lâu năm, trong lúc quay phối hợp hết sức ăn ý, lúc nghỉ ngơi vui vẻ đùa giỡn, một giây trước còn cùng tâng bốc lẫn nhau, một giây sau đã la hét đánh nhau rồi.Tiêu Chiến dần dần thoát ra khỏi vỏ bọc" Anh trai hòa nhã dễ gần", biến thành giống như Ngụy Vô Tiện luôn luôn vui vẻ, thích trêu chọc cậu.

Cũng có lúc bọn họ yên lặng, là lúc hai người thực sự mệt đến không thể đánh tiếp cũng không thể cãi nhau nổi nữa, dựa lưng vào nhau ngồi cùng một chỗ nói nhảm. Vương Nhất Bác từ trước đến nay không hề biết bản thân lại có thể vô vị như này, tây một câu đông một câu không hề có chủ đề nhưng cũng không muốn dừng lại, rõ ràng ngáp liên tục vẫn muốn lôi kéo đối phương chơi oẳn tù tì hoặc chơi đập tay, các loại trò chơi đến học sinh tiểu học cũng thấy ghét bỏ.

Cực kỳ ấu trĩ.

Nhưng lại rất vui vẻ.

Lúc quay cảnh ban đêm mệt đến mức ngủ quên, lại cùng nhau véo má đối phương :"Tỉnh táo lên nào."

Lúc ánh mắt trời chiếu xuống, lại quay ra cà khịa lẫn nhau:"A ,da anh đẹp như vậy, phơi nắng thế nào cũng không đen!"

Lúc diễn cảnh dưới mưa nhân tạo, cùng nhau đánh qua đánh lại."Vương Nhất Bác em lương thiện chút đi, em có ô đấy."

Điều kiện rất gian khổ, người cũng mệt mỏi quá sức. Nhưng cậu có thể nghe rõ ràng tiếng lòng mình, ở trong đoàn làm phim này, cậu vô cùng vui vẻ.

Nhưng theo tiến độ quay phim, có một chuyện Vương Nhất Bác càng ngày càng để ý.

Là cách Tiêu Chiến xưng hô với cậu.

Ban đầu dĩ nhiên là rất lễ độ, gọi cậu là "Nhất Bác". Sau đó quen liền trực tiếp gọi cậu là:"Vương Nhất Bác."

Nhưng đột nhiên có một hôm, Tiêu Chiến ở trong phòng hóa trang gọi câu là :"Lam Trạm."

Cậu lúc đầu còn ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại được là đang gọi mình. Thật ra lúc không quay Tiêu Chiến cũng quen gọi mọi người bằng tên nhân vật trong phim, ví dụ như"Giang Trừng","Tư Truy" hoặc là "Nhiếp Đạo", chỉ là đến phiên mình, lại cảm thấy có chút kỳ quái ngoài ý muốn.

Có điều Tiêu Chiến lại không phát hiện chuyện này, gọi ngày càng tự nhiên,"Lam Trạm","Lam Vong Cơ","Cơ huynh" thay đổi luân phiên, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được Tiêu Chiến nhập vai rất sâu, vai diễn Ngụy Vô Tiện này đem đặc điểm tính cách mà bản thân anh luôn che dấu bộc lộ hết ra bên ngoài, làm anh giống như đang sống ở thế giới trong truyện vậy, có lẽ ngay cả chính bản thân anh cũng không biệt rõ đâu là đang diễn đâu là đời thật.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Trong Mắt Em Chỉ Có AnhOù les histoires vivent. Découvrez maintenant