Chương 12

8K 549 28
                                    


Chương 12

Nếu như hồi trước, Vương Nhất Bác tuyệt đối không tin bản thân lại có thể đi xem phim kinh dị, còn là phim kinh dị do Hàn Quốc sản xuất. Nói như này, thần tượng đua xe motor của cậu Rossi, có lần phỏng vấn phóng viên hỏi nếu như Rossi muốn đi xem phim kinh dị cùng, cậu đi không? Lúc đó cậu cũng chỉ do dự hai giây, liền trả lời:"Em ở ngoài cửa đợi anh ấy."

Cậu sợ quỷ sợ tới mức nào, đi ngủ còn phải để tivi bật đèn. Lúc trước ở trong nhóm bị nữ quỳ đùa giỡn, sợ đến nỗi nửa tháng không dám ngủ một mình, các anh trong nhóm phải thay nhau ngủ cùng cậu, cũng may mọi người đều rất chiều cậu, tuy rằng miệng nói phiền muốn chết, nhưng vẫn rất thân thiết cho cậu ôm một tay ngủ.

Cho nên cậu tuyệt đối sẽ không tự tìm đường chết mà đi xem phim ma.

Lúc Tiêu Chiến hỏi cậu, cậu quyết tâm không đi. Vậy mà đến hôm đó, nhìn thấy Tiêu Chiến cùng mọi người tràn đầy phấn khởi lên xe, đột nhiên lại thay đổi ý nghĩ.

Không sai, gần đây cậu thường xuyên đánh giá cao định lực của mình, ví dụ như cố ý không lại gần Tiêu Chiến, không kiên trì được nửa tháng đã phá vỡ. Rõ ràng tận tai nghe thấy anh nói mình chỉ là thế thân của Lam Trạm, vừa đau lòng vừa phẫn nộ,thề tuyệt đối sẽ không tiếp tục không có tiền đò mà lại gần nữa. Ăn cơm cùng Nhiếp đạo, chơi game với Ôn Ninh, chơi Go Kart cùng Lam Đại, muốn chứng minh cuộc sống không có Tiêu Chiến cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, đồng thời lại khó lòng áp chế xuống mong chờ đối phương sẽ tìm đến mình trước.

Nhưng mà không có, giống như có hay không có cậu đối với Tiêu Chiến cũng không khác biệt, từ đầu đến cuối, đều là cậu một mình rầu rĩ,đấu tranh, tự mình diễn vở kịch một vai.

Thương tâm phẫn nộ cũng dần dần biến thành tuyệt vọng, dù vậy, lúc rời khỏi đoàn đi quay show vẫn luôn nắm chặt điện thoại, sợ bỏ lỡ mất tin nhắn điện thoại của đối phương, hèn mọn đến mức chính bản thân cũng coi thường, nhưng lại thật sự không có cách nào khống chế. Giống như thú con bị bao vây, bất kể có chạy đến nơi xa nào, vẫn sẽ bị chuyển về chỗ cũ dễ như trở bàn tay, quay lại nơi có người đó.

Ở phòng tập nhảy tan nát cõi lòng hát"Nam hài", video rất nhanh được đăng lên mạng, bên dưới bình luận fan đoán cậu đang yêu. Cả thế giới đều hiểu, chỉ có người kia không hiểu. Nhưng lại không dám để anh hiểu, chỉ sợ đến bạn bè đều không thể làm nữa.

Rốt cuộc là từ khi nào? Lần đầu gặp bị nụ cười dịu dàng của anh đả động, nhưng cũng chỉ có thể, không hề nhất kiến chung tình ngày nhớ đêm mong, ngẫu nhiên nhìn thấy anh đăng khoe mèo trong vòng bạn bè, chỉ cảm thấy đáng yêu, người đáng yêu nuôi một con mèo đáng yêu, chưa từng comment cũng chưa từng like, chỉ đứng ở xa xa lẳng lặng nhìn, chưa từng hi vọng xa vời gì nhiều hơn.

Cho nên rốt cuộc từ bao giờ? Nỗ lực tranh thủ cơ hội cùng anh hợp tác, hai người dần dần thân thiết, ngày ngày đánh nhau cũng không thấy chán. Bản thân không phải loại người cần chăm sóc, quen một mình, không yếu thế. Nhưng Tiêu Chiến luôn luôn có thể đả động cậu, làm cậu không tự chủ được lộ ra một mặt mềm mỏng nhất, giống như thoáng cái đã trở lại lúc bé, biến thành vừa trẻ con vừa cảm xúc hóa. Cẩn thận từng li từng tí hưởng thụ sự quan tâm của đối phương, chăm sóc, che chở, tín nhiệm...Dù cho tất cả đây đều không phải vì Vương Nhất Bác cậu, vẻn vẻn chỉ vì vai mà cậu diễn, cũng vẫn làm cậu cam tâm tình nguyện hãm sâu vào trong đó.

[Bác Quân Nhất Tiêu] Trong Mắt Em Chỉ Có AnhWhere stories live. Discover now