Cố Vân Quyết mỉm cười nhìn Ma tôn, không hề có một chút sợ hãi, "Vậy thì thật quá bất hạnh."

"Trở lại cùng vi phụ, ngươi muốn cái gì bản tôn cũng cho ngươi."

"Tam giới này ở trước mặt ta, cũng không bằng một lần nhoẻn miệng cười của hắn." Giọng điệu của Cố Vân Quyết vô cùng nghiêm túc, Mục Thần vốn đang nghĩ biện pháp đi ra ngoài, trên mặt lại không khỏi nóng lên, cả vành tai cũng đỏ ửng, cái tên nghịch đồ! Đến lúc này còn nói lời vô vị!

Ma tôn hừ một tiếng, thất vọng nhìn Cố Vân Quyết, "Nếu như vậy, vi phụ chỉ có thể mang ngươi trở lại rồi tỉ mỉ dạy dỗ một phen."

Cố Vân Quyết nghe nói như thế, trái lại nở nụ cười, đưa tay chỉ lên trời.

Liền nghe trên bầu trời chợt răng rắc một tiếng, một đạo cự lôi màu tím rơi xuống từ không trung, đánh ngang giữa Cố Vân Quyết và Ma tôn, một thân ảnh màu xanh hiện ra từ trong sấm sét, trong tay còn đang nắm Nhạc Minh Trạch.

Người đến ném Nhạc Minh Trạch đi, quét mắt bốn phía, sau khi nhìn thấy Cố Vân Quyết liền phất phất tay, "Ơ! Tiểu huynh đệ, lại gặp mặt rồi!"

Cố Vân Quyết khẽ mỉm cười, quay sang nói với Nhạc Minh Trạch: "Chưởng môn sư huynh, ngươi quá chậm."

Nhạc Minh Trạch hít một hơi thật sâu, đằng đằng sát khí trừng Cố Vân Quyết, được voi đòi tiên!

Từ khi nhận được truyền tin của Cố Vân Quyết, hắn đã kiên trì chờ người áo xanh này, đợi sau khi người đến thì liền sử dụng các loại thủ đoạn để giữ đối phương lại.

Năm ngày trước đột nhiên lại nhận được truyền tin của Cố Vân Quyết, y nhờ hắn mang theo người này chạy tới nơi đây để cứu Mục Thần, cũng không biết Cố Vân Quyết đã tính toán kỹ lưỡng thế nào, người này sau khi nghe xong liền gấp gáp mang theo hắn muốn chạy tới cứu người, còn xé rách hư không dễ như chơi. Đáng tiếc lại xé sai rồi lạc đường mấy lần, rốt cục lúc này mới chạy tới, dọc theo đường đi họ đều không dám nghỉ chân!

"Mục Thần đâu? Ai là Mục Thần?" Người áo xanh còn đang tìm Mục Thần.

Nhạc Minh Trạch chỉ chỉ Ma tôn phía đối diện, "Ông ta muốn giết Mục sư thúc, chỉ có thể giải quyết ông ta trước." Tuy rằng không biết người tóc trắng này có thân phận gì, nói chung là bộ dáng cũng không phải dễ trêu, Nhạc Minh Trạch muốn hỏi Cố Vân Quyết về thân phận của người này, không nghĩ tới vừa quay đầu lại nhìn, còn đâu thân ảnh của Cố Vân Quyết?

Nếu có thể trốn, tại sao còn kêu viện binh?

Nhạc Minh Trạch giận đến cắn răng, nỗ lực duy trì hình tượng chưởng môn của mình, hắn cũng hiểu rõ, mình lại bị Cố Vân Quyết hãm hại.

Người sư đệ này, không có chút thành thật nào!

Ma tôn không thèm để ý hai người, tiếp tục tìm kiếm vị trí của Cố Vân Quyết, thân thể của ông ta chỉ có thể kiên trì nửa ngày, sau đó sẽ trở nên suy yếu cực kỳ, Cố Vân Quyết là thân thể mới mà ông ta coi trọng, làm sao Ma Tôn cam lòng từ bỏ?

Người áo xanh vuốt lại đầu tóc bù xù, trong nháy mắt ngăn trở đường đi của Ma tôn, thiếu kiên nhẫn hỏi: "Ngươi muốn giết Mục Thần?"

Ma tôn sững sờ, không nghĩ tới thậm chí có người đuổi được tốc độ của mình, sau đó dùng một chưởng vỗ về phía đối phương, nổi giận nói: "Cút!"

Trên người Mục Thanh căn bản không nhìn ra gợn sóng linh lực, hắn chỉ đơn giản giơ tay ra ngăn trở được chiêu thức của đối phương, tính khí thoạt nhìn đặc biệt táo bạo, mái tóc màu đen mơ hồ hiện ra sắc xanh, lôi quang lấp loé bên trong, bá khí trắc lậu nhấc chân liền đạp, "Ngươi dám bắt nạt người nhà họ Mục chúng ta à!"

Ma tôn bị một cước đạp trúng ngực, bay ngược ra ngoài thật xa.

Mục Thanh vuốt vuốt ống tay áo, tiếp tục xông lên, đánh nhau như lưu manh, tấn công hai bên, vung quyền liền đánh, "Mấy tên tiên quân thấy họ Mục cũng phải cúi đầu, ngươi đáng là gì! Tam giới lục đạo này chưa từng thấy ai lớn lối như ngươi vậy!"

Ma tôn bị nện ra một ngụm máu, kinh hãi nhìn Mục Thanh, dựa vào tu vi của ông ta mà cũng không có chút năng lực phản kháng nào, người này đến cùng là có lai lịch ra sao!

Cố Vân Quyết nhìn vào hình ảnh xuất hiện trên thủy quang kính trong tay, mâu sắc chìm xuống, y đoán quả nhiên không sai, người này căn bản cũng không phải là người trong tam giới, tu vi này, hẳn là đến từ thần giới!

Nếu như đối phương muốn mang Mục Thần đi, y bây giờ vẫn chưa ngăn được.

Mục Thần kinh ngạc nhìn Cố Vân Quyết, nhìn lại người tên Mục Thanh đang tìm mình, sắc mặt mất hứng sửng sốt một hồi, sau đó xì cười một tiếng, trong thanh âm lộ ra uể oải sâu sắc. Chuyện đến nước này, hắn cũng không muốn nói gì nữa, lại càng không muốn nghĩ, trong đầu giờ đây chỉ còn nỗi trống rỗng, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy mệt."Sư tôn." Cố Vân Quyết đặt thủy quang kính lên bàn, đi tới từ phía sau ôm lấy Mục Thần.

"Thả ta đi ra ngoài đi, " Mục Thần cũng đã lười phản kháng, lúc trước mình cho y Càn Khôn hộ hồn linh, không nghĩ tới hôm nay lại thành hàng rào mà chính hắn cũng không đánh tan được.

"Sư tôn muốn đi đâu?"

Cảm giác thấy cánh tay trên eo quấn lấy quá chặt chẽ, Mục Thần thở dài, nếu Cố Vân Quyết chỉ là Các chủ của Vọng Thần các, hắn chỉ cần y nói một lời giải thích, rốt cuộc có phải y bị người cưỡng ép hay không, bọn họ vẫn còn có thể thảo luận. Đến bây giờ, một thân ma công của Cố Vân Quyết, tu vi thậm chí còn sâu hơn hắn, những năm nay y vẫn luôn âm thầm, bí mật trên người y lại nhiều như vậy, khiến cho hắn không muốn tiếp tục truy cứu nữa.

Tâm mệt mỏi, lười hỏi.

Trên thủy quang kính, Ma tôn bất đắc dĩ xé rách không gian, trốn về Ma giới.

Mục Thanh vuốt ống tay áo xuống, liếc nhìn chung quanh, hỏi: "Mục Thần đâu?"

Nhạc Minh Trạch giật khoé miệng một cái, bóng dáng vừa nãy đã biến mất, một chút khí tức cũng không phát hiện được, hắn làm sao biết ở đâu? Bất quá điều này cũng làm cho hắn khả nghi, lúc mới đến chỉ thấy một mình Cố Vân Quyết, Mục Thần đến cùng ở nơi nào?

Cố Vân Quyết ôm Mục Thần không buông tay, "Sư tôn có muốn nói chuyện cùng bọn họ hay không?"

Mục Thần mặt lạnh không lên tiếng, nản lòng thoái chí làm người thấy chua xót.

Cố Vân Quyết thở dài, chỉ có thể đưa tin cho Nhạc Minh Trạch: "Chúng ta trực tiếp về Sùng Vân môn, chưởng môn sư huynh không cần tìm chúng ta."

Nhạc Minh Trạch: "..." Lợi dụng xong liền vứt?

Tâm thần của Cố Vân Quyết hơi động, hình ảnh trên thủy quang kính lóe lên, thứ y nhìn thấy chính là Cố Vân Cẩm đang núp ở phía xa.

Phát hiện Ma tôn đã trở về Ma giới, đồng thời đã bị thương, Tinh Vân tôn giả cũng đã hồn phi phách tán, Cố Vân Cẩm khó nén được tàn nhẫn trong mắt, phất tay với người ở bên cạnh, kiên quyết nói: "Về Ma giới!"

Cố Vân Quyết hé mắt, nhếch miệng lên, bốc lên một độ cong ác ý, ánh mắt nhìn Cố Vân Cẩm mang ý tứ sâu xa.

Mục Thần nghiêng đầu, nhìn thấy biểu tình này của Cố Vân Quyết, mặt không hề cảm xúc giơ tay, ngăn trở đôi mắt Cố Vân Quyết.

"Sư tôn." Cố Vân Quyết dùng tay cầm lấy tay Mục Thần, nhẹ giọng nói: "Ngươi đã hứa sẽ cho ta một cơ hội giải thích, sư tôn muốn biết cái gì, ngươi cứ hỏi là được, ta tuyệt đối không nói dối."

Mục Thần lắc lắc đầu, mệt không muốn nghe.

"Sư tôn, đừng đi." Cố Vân Quyết chôn mặt vào cổ Mục Thần, trong thanh âm có mấy phần đau đớn ẩn nhẫn, khiến tim của Mục Thần run lên, hắn hơi hé miệng, nhưng chung quy lại không nói ra lời.

"Ban đầu ta thành lập Vọng Thần các chỉ vì mục đích tự vệ. Biết vận mệnh của mình bị nắm ở trong tay người khác, không muốn phản bội sư môn cũng không muốn phản bội sư tôn, chỉ có chính thế lực của mình mới có thể bảo vệ mình, cũng có thể che chở sư tôn một đời không lo. Không nghĩ tới sẽ khiến sư tôn hiểu lầm, là ta sai." Thanh âm của Cố Vân Quyết rất thấp, lại như sợ kích thích đến thần kinh nhạy cảm của Mục Thần, từng chữ từng câu, chậm rãi ghé vào lỗ tai hắn nói, trong giọng nói chầm chậm dường như mang theo một cổ ma lực, làm cho thần kinh của Mục Thần hoà hoãn lại, lẳng lặng nghe.

Cố Vân Quyết vừa thấy lời của mình hữu dụng, liền tiếp tục nói: "Sư tôn cũng biết ta là Tiên Ma đồng thể, chỉ tu tiên, không tu ma, thể lực linh lực không thể cân bằng, dễ dàng tẩu hỏa nhập ma."

Mục Thần cau mày, giống như đang suy tư điều gì.

Cố Vân Quyết thấy biểu tình này của hắn, không tiếp tục nói nữa, lẳng lặng cho Mục Thần thời gian tiêu hóa những tin tức này, y biết, nếu hiện tại giải thích không rõ ràng, sau này sẽ phiền toái hơn.

Hiểu lầm sản sinh dường như đều do thiếu một lời giải thích, mới để cho hai người có khoảng cách, do đó càng đi càng xa.

Hoặc là có một lời nói dối, liền để cho mối quan hệ vốn tín nhiệm nhau sinh ra vết rách, thời điểm hàn gắn trái lại trở nên càng thêm phiền phức, hơn nữa còn đau thấu tim gan.

Cho nên Cố Vân Quyết chưa từng nghĩ tới việc dối gạt Mục Thần, có một số việc e rằng thời cơ không đúng, thì y sẽ không nói, thế nhưng lời y nói ra nhất định là nói thật.

Trầm mặc một lát sau, Mục Thần đột nhiên mở miệng: "Ma công của ngươi, là ai dạy?"

[HOÀN-ĐM] MỖI NGÀY ĐỀU PHẢI PHÒNG NGỪA ĐỒ ĐỆ HẮC HÓAWhere stories live. Discover now