186 - Em của niên thiếu 2

366 12 1
                                    


Thời niên thiếu tươi đẹp của anh và em!

- Cửu Nguyệt Hi -

1. Trần Niệm hỏi: "Sao vừa nãy, anh huých cậu ấy?"

"Ai?"

"Lý Tưởng."

"Ồ, tên gì mà kỳ quặc thế."

"Tại sao anh huých cậu ấy?" Hôm nay cô nhất quyết phải hỏi cho rõ ngọn ngành,

"Em nhìn thấy rồi, anh cố ý làm vậy."

"Ngứa mắt thì huých thôi." Bắc Dã hơi nghiêng người sang, cầm cọng cỏ đuôi chó khều khều đầu mũi cô, "Em định tìm anh tính sổ à?"

"..." Khuôn mặt Trần Niệm lập tức đỏ bừng, im lặng hồi lâu, thắc mắc, "Nhưng tại sao anh, lại ngứa mắt cậu ấy?"

Bắc Dã "À" một tiếng, hờ hững liếc nhìn cô, "Em không biết à?"

Trần Niệm chùi chùi mồ hôi ở lòng bàn tay, đầu gục xuống đáp: "Em cũng đâu có, thích cậu ấy."

"Vậy em thích ai?" Bắc Dã hỏi.

Khuôn mặt cô đỏ lựng như ráng chiều.

Không có câu trả lời, chỉ có bàn tay mềm mại nhẹ nhàng luồn vào lòng bàn tay cậu

Cậu thiếu niên dắt tay cô gái nhỏ, đi bộ trên khu đất bỏ hoang rộng lớn, hướng về phía ánh tà dương đỏ rực rỡ.

2. Chẳng hề có một chút gì gọi là mất kiên nhẫn, cậu chăm chú dạy cô như đang dạy một đứa trẻ bập bẹ tập nói, "Bắc."

"Bắc."

"Dã."

"Dã."

"Bắc Dã." Cậu nói cả câu.

"..." Trần Niệm thử mấy lần, miệng mấp máy, nhưng rốt cuộc chẳng thốt ra được chữ nào.

Cậu cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Không biết là đang chờ đợi hay thi gan.

Cánh môi Trần Niệm run run: "Bắc, Dã." Cậu vẫn im lặng nhìn cô, cuối cùng hít vào một hơi thật sâu chuẩn bị xong xuôi, Trần Niệm nói liền một hơi: "Bắc Dã."

"Tốt." Cậu khen, "Nói mười lần."

Trần Niệm nhìn cậu.

"Nói đi."

"Bắc Dã." Trần Niệm nói, thanh âm rất khẽ, "Bắc Dã, Bắc Dã, Bắc Dã, Bắc Dã..."

3. Một lúc lâu sau, cô mới bảo: "Nói xong rồi."

"Nhỏ nói lắp," lòng bàn tay của cậu ôm trọn lấy khuôn mặt trắng nhợt nhạt của cô, đoạn nói, "vẫn còn thiếu một lần."

Trái tim Trần Niệm sắp vọt lên đến tận tai rồi, cô đáp:

"Không... thiếu."

"Vẫn thiếu một lần."

"Không..."

"Thiếu."

Trần Niệm không còn cách nào khác, nghĩ thầm thôi thì nói thêm một lần nữa cho xong: "Bắc..."

Cậu quỳ một gối xuống đất, nắm lấy cằm Trần Niệm, cúi đầu cắn khẽ lên cánh môi cô.

Không giống như lần trước, lần này, đầu lưỡi của cậu với vào trong miệng Trần Niệm.

Trích Dẫn! 一Tempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang