Mười Chín : Cathy

97 10 0
                                    

-"Mavie nói thế nào?"

★ ★ ★

Newt ngồi trên giường, tay ôm lấy hai đầu gối, ngắm nhìn ánh sáng rực rỡ ở nơi trung tâm của bầu trời đêm tối mịch qua khung cửa sổ. Cậu lại nhớ đến khuôn mặt với ánh mắt mang đầy ấm áp của Alice. Cậu lại nhớ đến vẻ mặt hiếu động nhưng lại pha chút nét già dặn luôn hiện diện trên mặt Jackson. Và rồi, hình ảnh đôi mắt thất thần, sợ hãi thoáng qua trên gương mặt thanh tú của Alice, cùng khuôn miệng mỉm cười đầy bí ẩn, đầy đau thương của Jackson vô tình thoáng qua trong đầu cậu. Những thứ đó chắc Newt sẽ chẳng thể nào có thể quên được. Newt bất giác thở một hơi dài, để mặc cho nước mắt không chủ ý chảy xuống lúc càng nhiều. Từ lúc mất đi Alice, hình như đêm nào Newt cũng khóc đến sưng cả hai mắt.

Cậu luôn cho mình là người vô dụng, cậu luôn nghĩ mình là một kẻ bất tài. Ngay cả khi cậu chưa đứng ở trạm xe buýt ngày hôm ấy, ngày định mệnh của cuộc đời cậu.

★ ★ ★

Newt đã trải qua một ngày tồi tệ ở trường. Đó là cái nơi cậu ghét cay ghét đắng, ghét thậm tệ thậm chí khi chỉ vừa nhắc đến. Newt ghét họ, lũ người ở trường. Cho dù là giảng viên cho đến học sinh.

Họ luôn nhìn Newt bằng ánh mắt kì thị, ghét bỏ. Tuy nhiên, những thứ nhỏ nhặt ấy cậu có thể chịu đựng được. Newt không quan tâm đến, hoặc cậu cho rằng mình không quan tâm đến. Cậu tự lạc quan xem rằng những thứ đó là cỏ rác, là những thứ bẩn thỉu, không xứng đáng để cậu bận tâm.

Ít nhất là cho đến khi có một thằng nhãi vô giáo dục tạt một ly nước tiểu vào mặt cậu. Thứ nước vàng chanh khai ngấy. Newt đã khóc, rất lớn ở giữa hành lang của trường. Cậu đã tự nghĩ lúc đó mình đã biến thành một thứ rác rưởi, một thứ gì đó để ngang tầm với những gì mà trước đó cậu đã giẫm đạp lên. Newt lại khóc to hơn nữa, cho đến khi có một tên giảng viên ngu đần không khác gì lũ học viên ở đây, chạy đến.

Thay vì trách mắng thằng nhóc, tên giảng viên đã đổ hết lỗi cho Newt. Hắn cho rằng cậu đã phải làm một chuyện dơ bẩn gì đó với thằng nhóc khiến nó mới trả thù cậu bằng một biện pháp dơ dáy không kém.

Newt bước ra khỏi trường, mang trong mình là tâm trạng vô cùng buồn bực. Tất nhiên là họ vẫn rũ một ít lòng nhân hậu, thứ đối với Newt là sự thương hại, mà cho cậu mượn nhà vệ sinh giảng viên để tắm và còn cho cậu một bộ quần áo chẳng biết và cũng chẳng muốn biết bọn họ tìm được ở đâu.

Chào đón Newt là hình ảnh anh Harvey ở bên kia đường đang đợi cậu và cùng vui vẻ trò chuyện với một cô gái khác. Newt như tức điên lên trước những thứ đã được thu vào tầm mắt của mình. Tất cả những gì cậu cần lúc đó là một cái ôm và một sự lắng nghe, một sự thấu hiểu sau những gì Newt đã phải trải qua ở ngôi trường chết dẫm này.

Newt lại một lần nữa khóc nức nở. Có phải vì cậu không làm được gì nên chuyện, có phải vì cậu quá vô dụng không? Có phải vì cậu không có tài năng gì nổi bật, vì cậu quá tầm thường không?

Ma SóiWhere stories live. Discover now