Năm : Jupiter

212 22 3
                                    

"Lòng tin" là sự không thể nào được chấp nhận và sử dụng hoàn toàn một trăm phần trăm, đặc biệt là ở ngôi làng mà sự sống được đặt lên hàng đầu và được tranh giành, đấu tranh với nhau từng phút, từng giây.

Ai cũng có thể nói dối, ai cũng có thể nói thật, miễn là lời nói bẩn thỉu ấy giúp cho họ có thể sống sót qua ngày.

                                                    ★ ★ ★
Alice như đang được bùng cháy dưới áp lực của tất cả người dân khác đang áp đặt lên đầu mình, trước mặt Mavie không còn là một cô gái nhút nhát nữa, bây giờ, Alice đang ở trong cơn thịnh nộ cuồng phong đến từ việc được giải phóng. Cũng phải, khi con người đã bị dồn vào đường cùng, những gì họ biết đến lúc này chỉ và duy nhất là sự phẫn nộ.

-"Ông là Sói, phải không?"

Và cũng như bao lần khác, Alice đáng thương vẫn bị cướp lời từ bà Dawn trước khi cô định nói thêm một lời nào đó mà theo cách dân làng hiện tại hiểu, hành động đó được gọi là "Vu oan".

-"Thôi đủ rồi đồ con Sói dơ bẩn."-Bà phun ra một câu chửi thề trước khi có thể tiếp tục -"Mày chẳng có bằng chứng gì cho việc mày là Tiên tri cả. Dân làng hãy tin tôi đi, đã tới nước này mà nó còn có thể nói những lời nói ghê tởm ấy, thì chắc chắn nó chính là một con Sói."

-"Xin bà hãy bình tĩnh thưa bà Dawn, ngày vẫn còn dài, thời hạn là đến hết mười bốn giờ rưỡi chiều, bà đừng quá lo lắng."-Jupiter nhẹ nhàng vuốt lưng người phụ nữ đang nổi một trận lôi đình, sau đó, ông giận dữ ném một cái liếc chắc chắn là không hề có chủ ý thân thiện gì cho Alice- "Trước khi nói gì đó, mày cũng nên nhìn lại cơ thể và nhân cách hèn hạ và thấp kém của mày đi. Tiên tri đương nhiên là có phép chữa lành và có thể biết rõ thân phận từng người."-Ông cố gằn giọng thật trầm, khiến cho cái âm thanh nửa nam nửa nữ ấy lại càng trở nên quái dị-"Ví dụ như ông Krank ở đây, nếu ta không ra tay, thì có Chúa Trời mới giúp mày biết được ông là Bảo vệ."

Jupiter không thèm nhìn mọi người mà quay gót một mạch bước thẳng về phía ngôi nhà bé tí đằng sau một gốc cây cổ thụ.

-"Hãy xem như hôm nay ta bỏ phiếu trống. Dù gì ta cũng đoán được kết cục của buổi phán xử này."-Ông nói vọng lại từ phía đằng xa, sau những bước đi uyển chuyển dưới lớp áo chùng đỏ dài thườn thượt mà nó vẫn thường hay phấp phới bay bay trong gió khi ông õng a õng ẹo quay gót bây giờ vẫn không ngoại lệ.

-"Không dám nhận mình là Sói sao?"-Từ đằng xa, Mavie bỗng lên tiếng phá vỡ mọi liên kết từ sự tĩnh lặng phát ra tứ phía từ khắp ngôi làng, khiến cho mọi bước đi của Jupiter đều ngay lập tức ngừng lại mà quay về hướng của nó.

-"Chà"-Jupiter vừa nói vừa tiến gần về phía nó, khuôn mặt của ông mang đầy những cảm xúc tức giận, căm phẫn bị dồn nén và kìm chế đến mức từng mao mạch trên khuôn mặt ông hiện lên khắp nơi trên làn da bây giờ đã chuyển sang đỏ rực-"Hay là mày cũng là Sói hả? Đừng quên nhờ có tao mà sáng nay mày mới có thể đứng đây, hít thở, lãi nhãi những từ nhảm nhí như một con chó chết bầm không biết tôn trọng chủ nhân. Mày nên nhìn thấy khuôn mặt tàn tạ, cơ thể bê bết máu me và tanh tưởi thứ mùi máu như mùi của nhân cách thối tha của mày tối hôm qua đi con chó ngu đần. Nhưng tao nghĩ, nếu mày là Sói thì khả năng mày bị cắn như đêm qua là rất thấp, hay mày muốn giúp đỡ đứa đã từng cắn xé mình như một món đồ chơi?"-Jupiter lại một lần nữa và đây có lẽ là lần cuối cùng ông có thể làm hành động này trong cuộc đời của mình làm điều mà chưa có ai dám làm với Mavie trước đó, dùng tay ấn mạnh vào trán giữa của con nhãi đứng chỉ cách mình chưa đầy năm mươi centimetres -"Hả Mavie ?"

Ma SóiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ