Phác Chí Hiếu tắt tivi, thở dài nhìn Bình Tỉnh Đào đang nằm trên sô pha của mình, an nhiên đắp mặt nạ.


- Thổ đầu, cậu không thấy lo lắng hay sao?


- Lo cái gì?


- Chính là chuyện nhóm của cậu, tin tức đã lan truyền khắp nơi rồi, phóng viên như đám chó săn vậy, nếu để tụi nó phát hiện cậu trốn đã đây nhất định là không bỏ qua


Bình Tỉnh Đào ngồi bật dậy, mang miếng mặt nạ tháo xuống, hai mắt xoáy xâu nhìn Chí Hiếu.


- Tôi không có trốn!


- Cậu chính là đang trốn tránh. Sạ Hạ đã nói với tôi bây giờ rất nhiều phóng viên đang đứng trước kí túc xá của cậu, cậu muốn về cũng không được.


Chí Hiếu nói đúng, trong một đêm bỗng dưng Bình Tỉnh Đào trở thành tâm điểm bị ghét bỏ, cảm giác bị chửi bới nàng vẫn chưa kịp thích nghi.


- Tôi không sợ, nhưng trước hết việc nhóm tôi có chuyện không phải có người rất vui hay sao? – Bình Tỉnh Đào liếc nhìn Phác Chí Hiếu, hàng lông mày bỗng dưng nhướng lên cao, tinh nghịch châm chọc.


- Ai?


- Cậu!


- Tại sao?


Bình Tỉnh Đào không trả lời, cốt để tự Chí Hiếu hiểu ra, sau đó liền bị ăn một gối vào đầu. Chí Hiếu là nhóm trưởng của một nhóm nhạc thần tượng khác, có tên là ONCE, TWICE và ONCE từ trước đến nay luôn bị cộng đồng mạng đặt lên bàn cân để so sánh, nhưng một phần chính là nhờ khả năng quản lý tốt đến từ công ty của mình mà TWICE luôn có những ca khúc được phần lớn mọi người yêu thích, cái danh nhóm nhạc quốc dân cũng từ từ nghiêng về phía của TWICE.


- Nếu cậu nghĩ tôi là người như vậy thì mời cậu về cho, nhân tiện cậu cũng nên thanh toán tiền đồ ăn cậu đã tiêu thụ của tôi trong một tuần qua luôn.


Phác Chí Hiếu cùng với Bình Tỉnh Đào là bằng hữu từ khi còn cởi truồng tắm mưa, cả hai ở trong người đều có hoài bảo to lớn, mỗi người đều mạnh ở một lĩnh vực riêng, Chí Hiếu nổi bật ở khoảng ca hát, sở hữu chất giọng to, rõ và cao vút, Chí Hiếu không ít lần nhận được thư mời làm thực tập sinh cho nhiều công ty, còn Tỉnh Đào thì mạnh khoảng nhảy nhót, tuy sở trường mạnh yếu khác nhau nhưng cả Tỉnh Đào và Chí Hiếu đều sở hữu nhan sắc khiến nhiều người phải ganh tỵ.


- Phác đại nhân không trách kẻ tiểu nhân nhé! – Tỉnh Đào đem đũa mì trên tay húp rột một cái sau đó lại tiếp tục nằm vật ra ghế sô pha.


- Tôi không muốn về kí túc xá chút nào cả, ở đó có người mà tôi không thích.


- Danh Tỉnh Nam?


Cái tên ấy lần nữa lọt vào tai của Bình Tỉnh Đào, chỉ cần nghe thấy tên thôi Tỉnh Đào đã cảm nhận được sự phiền phức ở chung quanh rồi, huống hồ chi là phải nhìn thấy cô ấy trước mặt.


- Sao cậu biết?


Phác Chí Hiếu thở dài một cái, đem chiếc gối duy nhất còn sót lại bên cạnh mình ném về phía Bình Tỉnh Đào, Tỉnh Đào giờ đây cả người chất đầy gối và thú bông, nguyên lai là đều bị Chí Hiếu chọi trúng.


- Cậu thật sự tệ bạc đó. Dù cho em ấy có thích cậu đi nữa, cậu cũng không nên ghét người khác như vậy chứ? Chưa kể em ấy ngoài thích cậu ra thì có làm gì cậu đâu?


Phác Chí Hiếu trước giờ vốn không muốn can thiệp vào chuyện riêng tư của bạn mình, nhưng này hôm nay đối diện với một Danh Tỉnh Nam vì Tỉnh Đào mà ủy khuất không ít lần liền cảm thấy bản thân có tí phẫn nộ.


- Tôi không thích, tôi có chết cũng sẽ không thích cô ta. Tôi thề có Chúa, nếu một ngày nào đó tôi thích cô ta thì có nghĩa là một trong hai chúng tôi sẽ chết. 

[MOMI] NHỮNG NGÀY MƯA TRONG TIMWhere stories live. Discover now