Mứt nhà làm của cô Willison

Start bij het begin
                                    

"Con muốn ăn cái đó hả, Markie?" Bà không giấu nổi vẻ hào hứng trong giọng mình. "Con muốn ăn thử hả?"

Tôi gật đầu.

Mẹ tôi túm lấy hũ mứt nhanh chưa từng thấy. Bà còn mỉm cười một cái. Tôi không nhớ lần cuối mình nhìn thấy khóe miệng bà nhỏen lên là bao giờ nữa.

Chúng tôi trả tiền và ngay lập tức về nhà, còn không thèm để tâm đến những đồ khác phải mua. Mẹ tôi nắm tay tôi đi về phía xe, hồ hởi thắt dây an toàn cho tôi rồi đặt lọ mứt lên, gần như biết ơn khẩn khoản. Đây là lần đầu tiên tôi thực sự tỏ ra thích một thức đồ nào đó. Bà vui lắm.

Tôi lớn lên trong một thị trấn nhỏ, với chỉ khoảng 350 người. Đi xe từ nhà tôi tới cửa hàng tạp hóa kia mất có 5 phút, nên thật sự thì chúng tôi hoàn toàn có thể đi bộ nếu cơ thể tôi không ốm yếu tới đau đớn như vậy.

Khi về tới nhà, mẹ tôi hào hứng giục tôi chạy vào trong, tay nắm chặt hũ mứt quý báu kia. Ngay lập tức, bà kéo ghế ra cho tôi ngồi, như thể lo rằng tôi sẽ thay đổi ý định và không muốn ăn nữa. Nhưng cả tâm trí tôi chỉ dán chặt vào hũ mứt kia. Trông nó khác xa với những loại mứt tôi từng nếm qua, chẳng có những cục vón lớn, chẳng quá đặc và cũng chẳng có hạt. Ở nó có một sức mạnh gì đó cuốn chặt trí óc non nớt của tôi, mà tới tận bây giờ tôi vẫn chẳng thẻ lý giải được.

"Đây nè, Markie. Con nếm thử nhé?" Mẹ tôi xúc đầy một thìa mứt rồi đưa ra trước mặt. Màu đỏ sẫm kích thích vị giác lại càng hấp dẫn hơn dưới ánh đèn phòng bếp, lóng lánh như một món đồ quý. Tôi nhớ mình đã cẩn trọng đưa tay ra cầm lấy chiếc thừa, nhìn thật kỹ, trong khi mẹ tôi ngồi chờ đầy lo lắng.

Lưỡi tôi rụt rè thò ra để nếm thử. Và tôi sẽ chẳng thể nào miêu tả được cái hương vị đầu môi ấy như thế nào. Hãy thử tưởng tượng một vài những thứ tuyệt hảo nhất bạn từng nếm hòa lẫn với cái trải nghiệm thoát hồn nhất của bạn và đó chính là tôi khi ăn miếng mứt đầu tiên ấy.

Tôi liếm sạch chiếc thìa chỉ trong vài giây và giương mắt lên nhìn mẹ, thầm lặng xin tiếp một thìa nữa. Mẹ tôi, với đôi mắt ầng ậc nước, xúc tiếp cho tôi một thìa, và nhìn đứa con trai gầy yếu nhanh chóng ăn sạch chỗ mứt kia. Sau thìa thứ 5, mẹ tôi òa lên khóc, chạy ra vớ lấy điện thoại gọi cho bố để thông báo về tin tuyệt vời này.

Trong khi đó, mắt tôi vẫn không thể rời hũ mứt ấy. Tôi ngày ấy sẽ chẳng thể nào miêu tả được hương vị đó thành lời, cũng vì khẩu vị tôi quá hạn hẹp. Nhưng giờ đã trưởng thành, tôi có thể nói rằng đó là một hương vị cực kỳ đậm đà; một sự hòa quyện hoàn hào giữa ngòn ngọt và mằn mặn. Nó không giống hương dâu tây hay vị dâu rừng, mà là hai loại quả ấy trộn lại với nhau, được nâng lên tầm cao mới với một vị mặn nào đó. Có lẽ đó cũng là lý do nhiều người thích vị caramen muối tới vậy, một sự phối hợp hoàn hảo giữa mặn và ngọt. Nó mới lạc phúc làm sao.

Trên đường đi làm về, bố tôi ghé qua cửa tiệm kia và mua thêm một hũ nữa. Và thế là, trong hai tuần tiếp theo tôi chỉ ăn mỗi mứt. Mở mắt ra là tôi ăn mứt, tới trưa tôi lại ăn mứt, và khi trời sẩm tối tôi lại hào hứng lôi mứt ra ăn, thậm chí tôi còn ăn thêm cốc milkshake trộn với mứt ở bữa đêm nữa chứ. Bố mẹ tôi cũng hào hứng chẳng kém. Hai người mong rằng cái niềm yêu thích đồ ăn đột nhiên này của tôi sẽ lan tỏa ra những món đồ khác nữa.

Truyện Ngắn- Loli LiluluWaar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu