Mứt nhà làm của cô Willison

23 1 0
                                    

Mứt nhà làm của cô Willison

Thưở xưa bé, tôi rất kén ăn như mọi đứa trẻ khác. Theo lời cha mẹ tôi, thói quen ăn uống của tôi trượt dần từ những câu mè nheo quen thuộc như "Con ghét rau lắm!" thành từ chối đủ các thể loại thức ăn. Những thứ mà mấy đứa trẻ con thường thích như gà nugget, mỳ ý, thậm chí cả bánh mì kẹp xúc xích tôi cũng nhất quyết không ăn. Mà đỉnh điểm nhất, như cha mẹ tôi kể lại, là lúc mà hai người cùng bác sĩ nhi bắt đầu lo lắng về sức khỏe của tôi.

Tôi mỗi lúc một lớn chậm, với cân nặng cùng chiều cao kém xa số đo bình thường của những đứa trẻ đồng trang lứa, và theo sau đó là hàng loạt các vấn đề chậm phát triển khác. Tôi liên tục nghe thấy những cụm từ như "suy dinh dưỡng" hay "cho ăn bằng ống". Cuối cùng, cha mẹ tôi bắt buộc phải cho tôi uống những cốc sinh tố đầy ắp dinh dưỡng trước khi đi ngủ để cố gắng đẩy được cân nặng tôi lên. Nói thật thì tôi không biết làm thế nào mà họ chịu nổi tôi nữa – nghe tôi như một thằng lỗ đít vậy.

Quãng thời gian uống sinh tố trải dài khắp thời chập chững biết đi, len lỏi tới tận tuổi đi nhà trẻ. Khi đã lên 5, tôi vẫn không chịu ăn gì, mặc cho không biết bao nhiêu đêm tôi bị phạt nhịn đói vì không thèm nếm thử dù chỉ chút ít bữa tối của mình. Tôi vẫn nhỏ xíu so với tuổi, và dành phần lớn thời gian ngồi trong bệnh viện cũng vì thân thể kiệt quệ. Về sau, cha mẹ tôi đã kể rằng hai người chỉ sợ nhân viên xã hội sẽ đưa tôi đi vì trông tôi ốm yếu tới đau thương; may thay, họ luôn luôn giữ liên lạc với những bác sĩ theo dõi tình trạng của tôi, nên không thể phủ nhận rằng trường hợp của tôi hoàn toàn không phải do cha mẹ tắc trách.

Sáu tuổi, ở cái tuổi cắp sách đến trường, thì tôi vẫn là một thằng bé gầy nhằng. Cơ thể tôi không nhận đủ dưỡng chất để phát triển đầy đủ, mặc cho vô số những lần ép ăn, và vì vậy mà cách nói chuyện cũng như hoạt động bình thường của tôi cũng chậm hơn so với tuổi; tất cả điều này đã làm nên một đứa bé 6 tuổi hành xử không khác gì một đứa trẻ 3 tuổi. Tôi cũng không biết cha mẹ tôi làm thế nào mà chịu được nữa.

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày mà tôi phát hiện ra một thứ đồ tôi thật sự thích ăn. Hai mươi hai tháng Chín, 1997, khi tôi đang đi chợ với mẹ, ngồi vắt vẻo trên ghế ngồi cho trẻ sơ sinh ở xe đẩy vì đôi chân lỏng khỏng không thể đi lại quá lâu. Gương mặt mẹ tôi nhuốm màu mệt mỏi với những nếp nhăn như khắc từng dòng khắp trán và má bà, cứ mê hoặc tôi như một bức họa khắc khổ đày đọa, khiến tôi không khỏi rời mắt. Bà chầm chậm đẩy chiếc xe đẩy qua các dãy đồ trong cửa hàng nhỏ, cố tìm bất cứ thứ gì kích thích được vị giác tôi.

Đó là lúc tôi nhìn thấy nó. Một hũ mứt. Trước kia tôi đã từng ăn thử mứt rồi – chẳng mê được. Cái thứ lỏng lỏng, dinh dính, ngọt tới quá đà đó. Kinh không chịu được. Nhưng hũ mứt này lại thật khác lạ trong bộ óc của đứa trẻ 6 tuổi này đây.

Tôi đưa tay chỉ cho mẹ xem, ngón tay gầy guộc hướng tới hũ mứt thủy tinh dán nhãn trắng ghi "Mứt nhà làm của cô Willison".

"Sao đó, con yêu? Con thấy gì rồi?" Giọng bà cũng thiếu sức sống và mệt mỏi không kém, khi bà đưa mắt theo hướng tôi chỉ. Khi vừa nhìn thấy, bà ngay lập tức quay đầu lại nhìn tôi.

Truyện Ngắn- Loli LiluluWhere stories live. Discover now