Cậu vẫn còn nhớ cái ngày anh trai cậu rời đi.

FlashBack

Tsuna 5 tuổi đang khóc và cầu xin anh trai cậu ở lại.

"Làm ơn Gio-nii, làm ơn ở lại. "Tsuna nói và nắm chặt ống quần Giotto như không bao giờ muốn thả nó ra. Nước mắt ào ạt tuôn ra như suối.

"Tsu-kun hứa sẽ ngoan, Tsu-kun hứa sẽ làm mọi thứ Nii-san thích.... Làm ơn... Đừng rời đi....em" Tsuna cầu xin....

Và cậu nhận được một cái bạt tai đau điếng.

"Tao rời đi vì ghét mày! Mày luôn thật vô dụng và vụng về! Mày luôn là sự hổ thẹn của tao,  so shoo, tao không muốn nhìn thấy mày nữa! " Giotto nói như Venom khi anh ta lườm Tsuna lần cuối trước khi bước khỏi cổng và chạy đi.

"GIOTTO -NIIII!! " Tsuna khóc nức nở, càng lúc càng to. Trái tim cậu như bị hàng vạn con dao đâm thủng.

"Rác rưởi!  Bởi vì mày mà con trai yêu quý của tao chạy mất! "Nana bắt đầu tát Tsuna

"Đồ vô dụng! Tại sao mày lại được sinh ra chứ?! " Iemitsu đá Tsuna.

Tsuna, khi đó bị tổn thương một cách sâu sắc, điều đó khiến cậu trở nên vô cảm. Cậu bị hành hạ ngày qua ngày và tất cả những gì cậu có thể làm là nhốt mình trong phòng và khóc.

FlashBack kết thúc

Giotto im lặng trong chốc lát. Anh đã sống chung với 12 con người. Thêm một người cũng không chết ai.

Ngoài ra, đó còn là Tsuna, em trai anh. Anh muốn bù đắp lại quãng thời gian ngày xưa.

Giotto không muốn Tsuna bị tổn thương bởi vì công việc của anh nên anh đã vờ như ghét em ấy. Giotto không lại gần Tsuna và chuyển đi càng sớm càng tốt vì sự an toàn của gia đình. Phải, công việc. Bạn đoán đúng rồi đấy. Mafia. Anh đã tham gia khi còn rất trẻ.

Giotto cuối cùng cũng trả lời: "Chắc rồi, tại sao không chứ. "

Nana mỉm cười rạng rỡ. Cuối cùng cô cũng vứt đi được một thứ phiền phức trong cuộc sống của cô.

Iemitsu nghe thấy mà mỉm cười.

"Cảm ơn rất nhiều, Gio-kun! " Trước khi Nana quên mất, cô ta liền tiếp câu: "Oh, và còn nữa, Tsu-kun thường gặp rất nhiều ác mộng. Nếu chuyện đó xảy ra, cứ để như thế, bác sĩ nói đó là điều tốt. Họ nói vài thứ đã xảy ra và tổn thương thằng bé nhưng nó không sao! Thằng bé cũng không nói đâu! Và nhớ cho thằng bé uống thuốc! " Nana nói dối.

Giotto mở to mắt. Ác mộng? Thuốc? Chuyện gì đã xảy ra khi anh rời đi thế?! Đó không phải Tsuna mà anh biết! Tsuna hay ngượng và nhút nhát.

"C-con hiểu rồi.... "

Giotto bắt đầu tính toán trong đầu. Anh đã rời đi khi cậu ấy 5 tuổi. Anh cách tuổi cậu 13 năm. Tsuna, lúc này, sẽ 14 tuổi trong khi anh 27.

"Khi nào em ấy tới? " Giotto hỏi.

"Ano.... Mẹ không chắc. Tối mai chăng? " Nana nghiêng đầu. Giotto ngạc nhiên khi nó là quá sớm như anh không để tâm lắm. Cuộc trò chuyện kết thúc và Nana tắt máy. Cô ta lườm Tsuna.

Iemitsu nắm lấy đầu Tsuna và nhếch mép:" Nghe thấy chưa thằng ngốc! Bọn tao cuối cùng cũng có thể vứt bỏ mày!" Iemitsu nói và đập đầu Tsuna vào tường.

"Lết cái mông lười biếng của mày lên phòng và chuẩn bị đi. Cuối cũng cũng thoát khỏi mày, vô dụng" Nana quay đi và bước vào bếp, nấu cho cô ta. Tsuna chỉ được cho ăn 1 bữa vào 2 ngày trong tuần. Thứ Hai và Thứ Sáu.

Tsuna gượng dậy và bước lên lầu. Nó chỉ tốn 10 phút để cậu chuẩn bị. Cậu không có nhiều đồ. Vài bộ quần áo, bàn chải, đôi giày màu cam, một cái áo khoác bẩn có số 27, găng tay len có số 27 và một cái túi nhỏ rất quý giá.

Tsuna luôn ước rằng gia đình sẽ yêu quý cậu nhưng nó sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng cậu đã được trải nghiệm Tình yêu gia đình, tuy không phải máu mủ nhưng Gia đình ấy luôn đối tốt và quan tâm cậu. Nhưng chỉ vì cậu là một sai lầm của thế giới, cái sai lầm ấy đã khiến cậu đánh mất Gia đình ấy.

Tsuna nắm lấy sợi dây chuyền trên cổ và mong rất có thể gặp họ một lần nữa, gia đình của cậu, tổ ấm thực sự, cậu hi vọng. Tsuna cũng đã từng nhận sự yêu thương từ Giotto khi cậu mới sinh ra. Dĩ nhiên, cậu không nhớ nó, chỉ là nó tự xuất hiện.

Sau khi chuẩn bị, Tsuna nằm xuống chiếc giường tự làm của mình. Hầu như mọi người gọi nó là cái chăn mỏng nhưng Tsuna vẫn rất vui vì cậu không phải ngủ ở hầm chứa.

Tsuna thức suốt 1 tiếng đồng hồ, không thể và cũng không muốn ngủ. Cậu không muốn gặp ác mộng. Cậu nghe thấy mẹ cậu gọi bố và nói với ông ta rằng 'Cậu không còn là vấn đề nữa' và cả hai cùng cười. Nhiều người nghĩ điều đó thật kì cục, nhưng Tsuna lại thầm mỉm cười trong lòng, dù cậu không thể hiện nó ra bên ngoài. Cậu vui vì cậu sẽ rời đi mà không bị đánh. Anh của cậu sẽ không đánh đau như họ, đúng không?

Tsuna ngủ lúc hơn 10:45. Thật mừng, vì cậu không mơ thấy ác mộng.

[KHR] [Fanfic dịch] To be HarmonizedWhere stories live. Discover now