Chapter 2

3.8K 341 5
                                    

Không phải me viết sai đâu.... Theo những gì me biết thì có vẻ người viết đã làm mất chapter 1, không thể khôi phục được.... Người dịch tôn trọng Author nên vẫn giữ như thế này.

===================================================

Tsuna sẽ được chuyển đến sống với Giotto ở Namimori, Nhật bản, trong một thị trấn nhỏ yên bình. 'Yeah, chỉ yên bình bên ngoài thôi, không phải bên trong'.  Tsuna ôm lấy mối nghi ngờ vào trong lòng.

Nana không một chút do dự đưa cho Tsuna vé tàu đến Namimori và lập tức đuổi cậu ra khỏi nhà với đống hành lý của cậu. Đã 6:00 AM khi Tsuna đến ga xe lửa bằng taxi. Nana và Iemitsu từ khi nào đã trở nên say xỉn và chẳng để tâm để đứa con vô dụng của mình đã rời khỏi. Tsuna bước lên tàu vào khoảng 7:30.

Nó kéo dài hết 1 tiếng đồng hồ nhưng tàu cuối cùng cũng dừng lại tại Namimori, Nhật Bản. Hành khách đổ xô ra khỏi tàu và Tsuna đặt bước chân đầu tiên lên đất Namimori. Điều đầu tiên mà cậu để ý đến là những con người ở đây đều trông rất hạnh phúc. Ở đây có khá nhiều người như thế nhưng cũng không thể nói là quá nhiều. Mọi người luôn miệng nói và cười, làm một vài thứ mà cậu không thể làm được. Bước thêm bước thứ hai, và một bước nữa, Tsuna đi vào con đường mà những người khác cũng đang đi.

Dừng chân tại vỉa hè, Tsuna chờ đợi cho đến khi có một chiếc taxi dừng lại. Một trong số chúng đã đỗ trước mặt cậu, Tsuna đưa cho người tài xế tờ địa chỉ mà Nana đã viết. Cậu không được phép giao tiếp nếu không có ai hỏi bởi vì cậu cũng chẳng thể nói chuyện thành thục. Cậu cứ như là đứa trẻ đang học mẫu giáo vậy.

Người tài xế nhận lấy tờ địa chỉ và đọc nó, có chút lúng túng là vì sao vị khách không nói chuyện. Ông ta đọc tờ địa chỉ và đã gần như hét toáng lên. Nhìn trộm ra cửa kính và trông ra ngoài, ông ta xác định lại sự nghi ngờ của bản thân.

Vị khách mới là em trai của Giotto-sama.

"Vào đi! Vào đi! Tôi biết nơi mà anh trai ngài ở! Tôi sẽ chở ngài đến đó mà không lấy tiền!" Người tài xế cười và Tsuna vào trong xe, ngạc nhiên tại sao ông ta lại làm quan trọng hoá vấn đề như thế.

Nó tốn 5 phút cho đến khi họ đến một mép rừng. Tsuna thắc mắc nhìn người tài xế và ông ta chỉ cười.

"Xin lỗi! Đây là nơi xa nhất mà tôi có thể đưa cậu tới! Chỉ cần đi theo con đường kia" Người tài xế chỉ tay về phía con đường dẫn vào trong rừng cách mấy bước chân trước mặt họ.

"Và cậu sẽ đến nơi cần tìm"

Tsuna gật đầu và đưa cho người đàn ông một ít tiền mặc dù ông ta từ chối. Cậu bắt đầu đi vào trong rừng. Cậu rất lo lắng. Những người duy nhất bên cạnh cậu chỉ có bố và mẹ. Họ ngăn cấm cậu giao tiếp với những con người xung quanh.

Cậu không quen biết bất cứ ai.

Mặc dù Tsuna thật sự rất muốn ném những viên thuốc mà mẹ cậu đã đưa. Nhưng cậu biết cậu không thể làm như vậy. Tsuna biết anh của cậu sẽ ép cậu giữ những viên thuốc và đứng xem Tsuna nuốt chúng. Mẹ của họ đã bảo với anh ta hãy ép buộc Tsuna mở miệng và kiểm tra liệu cậu đã ăn hết chúng.

[KHR] [Fanfic dịch] To be HarmonizedWhere stories live. Discover now