Chap 13: Quá khứ.

1.5K 140 26
                                    

Ngày hôm đó, là một ngày mưa.

Vị mục sư Seiji Komori, với chiếc ô màu đen, nhanh chóng trở về từ buổi cầu nguyện tại Nhà Thờ Lớn.

Cơn mưa rất lớn, nhưng chiếc ô thì nhỏ, rất khó khăn để ông trở về nhà - một nhà thờ địa phương nhỏ. Nơi đó có cô gái nhỏ của ông, Yui Komori và sơ Mei, đã đứng tuổi.

- Yui, bố về rồi!

Vào đến nhà, ông gọi to như thường lệ. Nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành. Ông bỏ qua việc thay giày, trực tiếp bước vào bên trong với đôi giày tây ướt sũng.

Sơ Mei từ đâu đi tới, trên tay sơ là chiếc khăn bông.

Vị mục sư nhận lấy chiếc khăn, hỏi sơ rằng Yui đang ở đâu.

- Yui đang ở trong phòng của con, thưa Cha.

- Có chuyện gì sao?

Sơ Mei lắc đầu không trả lời, chỉ bảo ông mau chóng theo sơ đến phòng.

Cánh cửa mở ra, vị mục sư bỗng đờ người.

Yui bé bỏng của ông, đang ngồi trên giường vui vẻ nói chuyện với một " người bạn mới ". " Người bạn " đó có mái tóc màu tím nhung, tóc lòa xòa phủ gần kín khuôn mặt, chỉ thấy được mơ hồ một bên mắt.

- Bố!

Yui hào hứng leo xuống giường, sà vào vòng tay của ông mà vui vẻ nói:

- Shoubi! Đây là bố của tớ!

- Sh-Shoubi?

Sơ Mei vội ghé vào tai ông giải thích:

- Lúc trời vừa đổ mưa, thì con nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi mở ra thì cô bé này đang nằm bất tỉnh trên sảnh trước nhà thờ. Quần áo của cô bé đến mặt mũi đều lấm lem bùn đất, hình như còn bị thương, thưa Cha.

Ông gật đầu, hít vào một ngụm khí lạnh.

- Cậu ấy.. tên là Shoubi sao Yui?

- Không bố ạ. Cậu ấy không biết tên của mình, con có hỏi nhưng chỉ cậu ấy lắc đầu thôi! Nên-nên con đặt tên cho cậu ấy là Shoubi!

Ông nhìn sang sơ Mei, sơ gật đầu và nói thêm cho ông biết, cô bé tóc tím này không nhớ được bất cứ điều gì trước đây. Kể cả cha mẹ mình là ai cũng không biết.

Vị mục sư xoa đầu Yui, bế đứa con gái nhỏ lên tay bước về giường, ngồi xuống cạnh "Shoubi".

Con bé nhìn thấy cây thánh giá trên cổ ông, có hơi giật mình mà lùi lại.

Seiji không muốn tin cô bé này chính là "nó", ông bất ngờ đưa tay kéo mái tóc lòa xòa đó ra phía sau.

- Bỏ ra!!

Đây là lần đầu tiên " Shoubi " nói chuyện từ lúc tỉnh dậy đến giờ.

"Shoubi" sợ hãi vuốt vuốt tóc che lại khuôn mặt. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, vị mục sư đã thấy được bên mắt còn lại của cô bé.

Màu vàng kim.

Yui nằm trong vòng tay bố của mình dần cảm thấy đau, tay của ông đang run rẩy mà siết chặt.

[ Diabolik Lovers ĐỒNG NHÂN ] Tên của mỹ nhân quái dị, Rosalina Tsukinami.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ