“Anh Thư tiểu thư, ý nàng, là nàng không phải tiểu thư Minh Thư nhà tiểu nữ ??”

            “Đúng thế, Anh Thư cười cười, ta vốn không phải người thời đại này nha.” Nàng lại cười cười.

Dù sao cũng đã bị đưa về quá khứ, Anh Thư bèn bắt chuyện cùng Tiểu Hồng. Hóa ra, cô tiểu thư giống hệt nàng tên Vũ Minh Thư, là nữ nhi của tướng quân Vũ Minh Nhật cùng 1 a hoàn thấp kém, sinh nàng xong liền qua đời, cho nên từ bé nàng đã bị phu nhân khinh ghét, phụ thân bỏ rơi, bỏ mặc nàng cùng Tiểu Hồng ở nơi Liên Viên hoang vu, hẻo lãnh này. Vũ Minh Thư là nữ tử 22 tuổi, sở hữu chất giọng hay tựa tiếng đàn nhưng lại rất ít nói, và không bao giờ ra khỏi Liên Viên, hơn nữa, tuy là đang ở tuổi lập gia thất, nhưng do di nguyện của nương, nên nàng vẫn được ở lại.

Anh Thư chép miệng, thương thay cho số phận của vị tiểu thư này. Vì nàng là fan cuồng của truyện ngôn tình, cho nên đã đọc qua rất nhiều chuyện, rất thấu hiểu người khác, và cũng thích nghi với thân phận của Vũ Minh Thư tương đối nhanh. Hơn hết là, nàng cảm giác Tiểu Hồng và nàng như 1 cặp tri kỉ vậy, rất hiểu nhau. Nàng rất vui vì điều này.

Tiểu Hồng cũng rất ngạc nhiên. Nàng đã ở với Minh Thư từ bé, cứ ngỡ nàng sẽ chỉ thân thiết với 1 mình tiểu thư thôi, vì ai ai cũng sợ cặp mắt sắc của nàng mà. Nhưng không ngờ, cô nương Anh Thư này lại làm nàng thấy quyến luyến , không muốn rời, mặc dù họ mới chỉ gặp nhau.

            “A Bảo và A Tâm nói rằng họ không thấy ai trong ao sen ngoài tiểu thư nữa, vậy chẳng lẽ Minh Thư tiểu thư của nhà chúng ta đã biến mất ?” Tiểu Hồng đau đớn cất lời.

            “Ta nghĩ là nàng ấy đã đến 1 nơi nào đó, đây là suy đoán thôi, vì ta cũng là từ 1 nơi khác tới mà. Có điều này, Tiểu Hồng, ngươi đừng gọi ta 1 lời 2 lời đều tiểu thư nữa. Xét tuổi thực, ta còn lớn hơn ngươi. Cứ kêu 2 tiếng tỷ tỷ là được rồi. Dù sao ta cũng rất mến ngươi nha, ta không muốn coi ngươi như người hầu kẻ hạ.” Anh Thư cười cười nói, thực ra, nàng cũng rất lo cho vị tiểu thư kia, và cả Tuấn Phong nữa. Những lời của Anh Thư làm Tiểu Hồng cảm động, vốn là người bị xa lánh từ bé, nàng vô cùng hạnh phúc khi có người đối xử với mình tốt như vậy, có điều : “Dù sao tiểu nữ cũng quen rồi, đổi khó lắm, bất quá, những lúc chỉ có chúng ta như thế này, tiểu nữ cũng sẽ cố thay đổi.” Tiểu Hồng đỏ mặt nói.

[Xuyên Không] Nữ tử tóc ngắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ