Chương 12

3.1K 112 0
                                    


Ta không để ý đến động tác thân mật thình lình xảy ra của hắn, hơi hơi cúi người xuống nhìn mấy chữ hắn viết. Chỉ thấy trên mặt giấy trắng nõn kia có ba chữ sừng sững “Mạnh Thiểu Giác”.

Người xưa đã nói: nét chữ nét người.

Xem mấy chữ này, nét bút như nước chảy mây trôi nhẹ nhàng liền mạch, không có chỗ nào bị gãy. Từng nét cao to mà kiên nghị, kết thúc lại sạch sẽ lưu loát, không có nửa phần ướt át bẩn thỉu. Điều này cho thấy thiếu gia hẳn là một người làm việc quyết đoán, ý chí kiên định nhưng lại giống như vô tâm không thèm để ý.

Lại nhìn khoảng cách giữa ba chữ này, hắn xử lý rất tốt. Các chữ phóng khoáng độc lập, khi đứng cùng một chỗ lại không chọi nhau, ngược lại rất hài hòa. Chậc chậc, tâm tư người này cực kỳ tinh tế, đến chi tiết nhỏ cũng chú ý, nắm rõ trong lòng bàn tay.

Sau đó ta lại nhìn thiếu gia, người mà trong lần đầu tiên gặp mặt sẽ gây cho người khác có cảm giác đây chỉ là một công tử nhà giàu bình thường, diện mạo tuấn mỹ, cẩm y ngọc thực, yêu thích sắc đẹp cũng kén cá chọn canh. Nếu muốn tìm bạn để chơi thì điều kiện của hắn rất phù hợp.

Nhưng nhìn hắn nhiều lúc để lộ ra ánh mắt sâu không thấy đáy, ý vị thâm trường thì biết, đây không phải là điều một vị công tử bình thường có thể có được. Có lẽ hắn cũng giống như mấy chữ này, rất lợi hại, khó lường, nhưng lại bị vẻ bề ngoài đẹp đẽ đào hoa che dấu. Giả vờ nông cạn chính là một thủ đoạn để mê hoặc người khác.

Mọi người luôn có bí mật riêng của mình. Ngươi có, ta có, thực hiển nhiên, hắn cũng có.

“Nhìn được cái gì sao?” Thiếu gia cũng cúi người xuống, vẫn ái muội dán vào bên tai ta, tóc đen uốn thành một độ cong xinh đẹp rơi xuống, tiến vào trong mắt ta.

Ta hơi hơi nghiêng đầu, chống lại đôi mắt phượng hẹp dài mang chút ý cười của hắn. Bỗng nhiên cảm thấy con ngươi hắn lúc này giống như một khu vườn hắc ám, sâu không lường được.

Ta chậm rãi mở miệng nói:“Chữ thiếu gia rất đẹp.”

Cặp lông mi của thiếu gia hơi run rẩy, thanh âm có chút dụ hoặc nói:“Còn gì nữa không?”

Ta mặt không đổi sắc tiếp tục nói:“Tên của thiếu gia rất êm tai.”

Thiếu gia ngữ điệu nhẹ nhàng,“Còn gì không?”

Ta chớp mắt,“Còn gì sao?”

Thiếu gia cầm ngón tay của ta hơi hơi vuốt,“Không còn gì nữa à?”

Ta nhíu mày, suy nghĩ một hồi lâu mới bừng tỉnh, kiên định nói,“Có!”

Mắt phượng xinh đẹp ý cười càng sâu, mơ hồ như muốn cổ vũ,“Hả?.”

Ta nhìn hắn ngốc ngốc cười cười, sau đó quyết đoán đẩy ngực hắn ra, tay xoa xoa thắt lưng của mình, thực buồn rầu nhìn hắn nói:“Còn có, thiếu gia, người đè ta, ta mỏi chết đi được.”

Ta vừa lòng nhìn ý cười trong mắt thiếu gia đông cứng lại, cùng lúc môi mỏng chậm rãi nhướng lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ có chút mê người tươi cười,“A Lam, ngươi biết không, thật ra......”

Nắm tay người kéo người đi (Full)- Thiên Hạ Vô Bệnh Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ