Chương 79: Hữu tình

Start bij het begin
                                    

Người trung niên cười lạnh một tiếng, thở dài, buông lỏng hai tay ra, đứng ở ngoài cửa ấn cái nút đóng cửa thang máy .

"Anh muốn làm gì?" Niếp Ngân nhìn thấy hắn căn bản không có ý vào, vội vàng hỏi một câu.

Người trung niên đưa lưng về phía bọn họ, không quay đầu, đem súng mình ném vào cửa , lấy một con dao ngăm ở bên hông, thong dong nói:"Tôi ở trong này tận lực giết bọn họ, phía sau còn nguy hiểm gì không biết, hai vị thiếu gia nhất định phải chạy an toàn, đừng làm nhiệm vụ của chúng tôi thất bại, phí công hy sinh."

Cùng lúc đó, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lúc nghe được hai chữ "Nhiệm vụ" này hai chữ, ngón tay Niếp Ngân dừng trên cái nút, hắn hiểu được người trung niên này, hắn càng hiểu được sức nặng của hai chữ"Nhiệm vụ" này.

"Anh quan hệ với Niếp Thâm tốt lắm sao?" Ngữ khí Niếp Ngân khôi phục lại bình tĩnh, nhưng lửa giận trong ánh mắt đã hoàn toàn phát ra ngoài.

"Không , không tính lần trước thì tám năm chưa thấy mặt ." Niếp Tích cau mày nghiêm mặt, ôm Ngải Tư, bàn tay gắt gao để trên miệng vết thương hắn, ngăn không cho máu bị chảy nhiều.

Niếp Ngân không nói nữa, trong đầu tràn ngập suy tư, lẳng lặng nhìn con số thang máy đi lên , trong thang máy yên tĩnh làm cho người ta lạnh cả người, có cảm giác mưa gió đang bay đến.

Ngay tại lúc còn gần hai tầng nữa là đến sân thượng, thang máy đột nhiên dừng lại, trong nháy mắt ba người cảnh giác , cầm súng lên, nhìn chằm chằm , nhìn không chuyển mắt ở cái cửa thang máy.

Ngoài cửa có những tiếng chân ồn ào và dồn dập, bên trong mơ hồ nghe thấy được, lúc cửa vừa hé ra một chút, người ngoài cửa cũng đã bắt đầu bắn phá.

Đôi mắt Niếp Ngân trói chặt, liều mạng nổ súng vào cái mạch bản của cửa thang máy, mạch bản bốc lửa lên, lúc đó cửa thang máy mới mở một cái khe hở liền bất động . (mạch bản là công tắc)

"Em làm đi!" Hắn nói một tiếng.

Niếp Tích tất nhiên hiểu ý anh trai mình, lấy tay mở cửa sổ khẩn cấp của thang máy, thả người liền nhảy xuống, ngay sau đó cúi thân mình xuống, vươn tay, định túm Ngải Tư lên.

Cửa thang máy đã bị người bên ngoài chậm rãi phá ra một chút, Niếp Ngân không ngừng dùng súng bắn chết người bên ngoài, nhưng bất đắc dĩ người ngoài cửa rất đông, đạn bên trong súng đã hết .

Ngải Tư cắn răng đứng dậy, vừa muốn bắt lấy tay Niếp Tích, cửa lại bị người bên ngoài đưa vào ba khẩu súng, một chút loạn xạ, Ngải Tư lại né trở về.

Cửa đã bị phá càng lúc càng lớn , mắt thấy có thể chen vào nửa người, Niếp Ngân tránh sang một bên để né đạn.

Ngải Tư tránh ở một góc, mồ hôi toàn thân đã tẩm đầy vào áo khoác hắn, hắn nhìn nhìn mặt Niếp Tích, Niếp Tích còn đang không ngừng ngoắc muốn hắn lại gần, hắn lại nhìn nhìn Niếp Ngân ở cửa, hắn biết rõ mình đi theo họ, Niếp Ngân sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm, hơn nữa cửa đã càng ngày bị mở càng rộng, cho dù ba người đều đi, sát thủ cũng lập tức sẽ tiến tới.

Hắn cắn răng một cái, đứng lên, cầm lấy bả vai Niếp Ngân , lôi mạnh về phía sau , chính hắn ôm lấy ba khẩu súng kai, ngay cả đau hắn cũng nhẫn nhịn, hắn lập tức dùng thân mình chặn ở trước cửa.

Nhìn động tác Ngải Tư, Niếp Tích hoảng mở to hai mắt:"Người ngu ngốc này! Cậu muốn làm gì!"

Ngải Tư nhìn Niếp Tích, bình tĩnh cười cười:"Hai anh em các người đi nhanh lên, nơi này hãy giao cho tôi."

Tóc Niếp Tích lúc này đều dựng đứng lên, liều mạng rít gào :"Ngu ngốc! Cậu sẽ chết ! Giao tình hai ta còn không tốt như vậy! Cậu mau đi lên cho tôi!"

Ngoài cửa truyền đến vài tiếng súng vang, đều bắn vào trên người Ngải Tư , hắn ói ra máu, tràn ngập ôn nhu nhìn Niếp Tích.

"Ách, đúng vậy, nếu có thể làm lại một lần nữa, tôi tuyệt đối không nghĩ muốn quen cậu. Lúc tôi bị đánh hôn mê , tôi mơ, tôi mơ thấy lúc tôi nợ chồng chất, cậu giúp tôi trả nợ, lúc tôi bị người ngoài đường đánh đuổi, cậu lại giúp tôi đánh đuổi bọn họ, lại còn đắc tội với thủ lĩnh hắc đạo, lúc tôi không có cơm ăn, nghèo túng, cậu chiếu cố tôi, tìm lại tự tin cho tôi, chán ghét là, sau khi tỉnh lại, việc này còn luôn luôn xoay quanh trong đầu tôi ......"

Sau đó, hắn lấy ra một cái bật lửa, bật lên:"Các người...... Đi nhanh đi, kiếp sau nếu...... còn có thể gặp mặt, cậu phải nhớ kỹ đem ơn đời này của tôi đến trả lại cho tôi, đương nhiên...... không trả cũng không quen...... Không được làm khó tôi lúc đó."

"Ngải Tư! Không được!" Tơ máu trong mắt Niếp Tích đã bao trùm gần hết.

Niếp Ngân nhìn hắn dần dần đem cái bật lửa hướng lên trên cổ có bom, khuôn mặt phẫn hận đến cực hạn, nhưng đã chẳng còn biện pháp nào, hắn phi người nhảy, nhảy ra cửa phụ thang máy, rơi lệ đầy mặt, Niếp Tích không chịu rời đi, trầm trọng đi về phía trước, về sau, hắn chỉ là một nhân vật vô tình.

Hơn mười giây sau, một tiếng nổ, vách tường đều bi thương run run.

Niếp môn: Tâm kỳ như họa - Ân TầmWaar verhalen tot leven komen. Ontdek het nu