Chương 47: bị khi phụ trước mặt quần hùng

3.6K 11 0
                                    

“Lục Tây Lâm tái kiến tiên tử” Lục Phóng viên vẫn là khuôn mặt tươi cười, thấy hắn ta cảm thấy thoải mái chút. 

“miễn” ta nói như thể chủ tịch quốc hội, hôm qua ngồi góc, hôm nay ngồi ghế chủ tịch.

“vãn bối bái kiến Mộ Dung tiền bối” ta trước khi ngồi thấy lão cha, cũng vì hắn là thiên hạ đệ nhất, cấp hắn chút mặt mũi.

“Nguyệt Quang tiên tử , tái kiến” lão cha cũng là một bộ bình thản nói, nếu hắn biết ta là nữ nhân của hắn hội tức chết?

“Phi hà tiên tử, gần đây tốt không?” ta thản nhiên hướng mĩ nữ tỉ tỉ nói. Nhược Nhan tỉ liếc xéo ta một cái nói:

“Nguyệt Quang tiên tử hảo” nói xong cúi đầu nhưng ta thừa biết nàng đang trộm cười.

“Y Dục Thành thần y, đã ngưỡng mộ từ lâu” ta cũng là đối Y Dục Thành cấp mặt mũi.

“Nguyệt Quang cô nương đa lễ rồi” Y Dục Thành tựa như không quan tâm nói .

“Nguyệt Quang cô nương, mời ngồi!” bệnh thần kinh bị ta bỏ quên, bực tức mà không có chỗ phát đành chen miệng nói.

“thỉnh” ta nghĩ muốn ngồi cạnh mĩ nữ tỉ tỉ, nhưng chưa kịp di chuyển thì bệnh thần kinh đã bắt lấy tay ta, dùng sức lôi kéo, mạnh đẩy ta ngồi bên cạnh hắn, nếu không phải ta nhanh dụt tay lại sớm đã bị nhào vào người hắn. Thủy Vũ Mị một bộ dáng khó coi, tựa như băng bó miệng sợ la lớn ra. Tư đồ Dạ thì càng là khó coi, còn Lục Tây Lâm biểu tình hưng phấn, xuất ra giấy bút tùy thân, bắt đầu loạn bát nháo ghi chép. Ta cũng không rõ bị Lục Tây Lâm viết ra cái dạng gì. Ta ngồi xuống, tức khí liếc mắt bệnh thần kinh một cái. Bệnh thần kinh khóe miệng một tia hài hước, không có hảo ý nhìn ta. Ta lặng lẽ vương ngón tay, trên đùi hắn tặng một dấu nhéo. Bệnh thần kinh sắc mặt đột biến, rồi rất nhanh khôi phục, căn bản là giận mà không biết phát tiết ở đâu. Nhưng là rất nhanh hắn khóa tay ta, hơn nữa cầm chắc không buông. Đáng ghét, dám ở trước mặt nhiều người như vậy trêu đùa ta. Ta bực mình, cúi đầu nhìn như đang ăn cơm nhưng thực chất là nói nhỏ với hắn:

“bệnh thần kinh, hôm nay ta không muốn đánh nhau với ngươi”

Bệnh thần kinh cười nói:

“yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta nói rồi, nàng là của ta, đừng nghĩ gả cho người khác”

“bệnh thần kinh, ngươi chết đi, kiếp này ngoài Mục Hàn ta không nghĩ tới người khác” đối với hắn không cần nhân nhượng.

“một ngày nào đó, nàng sẽ yêu thương ta. Cho dù nay ngươi không yêu ta, ta cưới nàng về, hảo sủng nàng, sủng đến khi nàng yêu ta mới thôi”

Ta cố giằng tay ra, nhưng hắn vẫn là nắm chặt, ta căm tức nói:

“buông ta ra, nhiều người như vậy, ngươi nghĩ muốn lần thứ hai làm hoen ố thanh danh của ta?”

Cực phẩm khí phụWhere stories live. Discover now