13

734 50 6
                                    

Vương Nguyên một mình đi dạo, chuông di động kêu, cậu nhìn một thấy hai chữ — Tiểu Khải, không chút nghĩ ngợi liền cúp điện thoại. Vương Tuấn Khải vẫn chưa từ bỏ ý định mà gọi mười mấy cuộc, Vương Nguyên muốn ngồi một mình suy nghĩ, lại bị Vương Tuấn Khải quấy rối. Cuối cùng vẫn là nghe điện thoại, Vương Nguyên ngữ khí không tốt mà nói với Vương Tuấn Khải: “Anh có phiền hay không a, có gì mau nói, có rắm mau phóng".

Điện thoại kết nối được Vương Tuấn Khải lại nói không ra lời. Vương Nguyên một hơi nói xong liền trực tiếp cúp, nhân tiện tắt máy. Vương Nguyên đi một hồi kết quả lạc đường, muốn gọi điện thoại cầu cứu Thiên Tỉ, nhưng mới vừa khởi động máy, liền chuông báo không ngừng, tựa như pháo hoa nổ, Vương Nguyên trong lòng mắng chửi. Di động liền hết pin…

Tới chạng vạng Vương Nguyên mới đươhc nhân viên công tác xách về. Vừa vào phòng toàn bộ mọi người thực nghiêm túc mà nhìn cậu, Vương Tuấn Khải cùng Thiên Tỉ lập tức xông lên, hai người trăm miệng một lời mà nói: “Vương Nguyên Nhi, em/cậu đi đâu?"

Thiên Tỉ nắm tay phải, Vương Tuấn Khải nắm tay trái. Ở trong mắt người khác thoạt nhìn giống như hai người kia đang bắt nạt Vườn Nguyên.

Vương Nguyên thoát khỏi tay bọn họ: “Hai người bình tĩnh một chút, em chỉ muốn đi dạo quanh đây, ai biết đâu lại lạc đường..."

Nhân viên công tác cười vang, tuy rằng vừa rồi rất là sốt ruột, nhưng hiện tại người tìm về được rồi liền không có việc gì.

Sau khi không khí bình tĩnh lại, bọn họ từng người lại bắt đầu vội vàng. Vương Nguyên nhìn phía hai vị đồng đội trước mặt, Vương Tuấn Khải lôi kéo tay cậu, thực nôn nóng mà nói: “Nguyên Nhi, anh có chuyện muốn nói cùng em".

Vương Nguyên gỡ tay anh ra: “Nói đi, mà anh có thể mỗi lần nói đừng nắm tay em được không? Nơi này không có người ngoài, vì sao phải lén lút".

Vương Tuấn Khải đen mặt, bị Vương Nguyên đối xử như vậy, trong lòng rất là khó chịu, lòng tự trọng của anh một chút một chút lại bị Vương Nguyên đánh sập, thương tích đầy mình. Ngày hôm qua cũng vậy, hôm nay cũng vậy.

Vương Tuấn Jhải cả người mất đi sức sống, thoạt nhìn thật thảm, giống bị đứa nhỏ bị a mẹ vứt bỏ.

“Thực xin lỗi…" Vương Tuấn Khải nói xong câu đó sau, liền rời đi.

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên cùng Vương Tuấn Khải như vậy, não bộ không kịp xử lý thông tin, hiện tại là tình huống gì đây?

Vương Nguyên vẫn giống trước kia vui vui vẻ vẻ, ở trước mặt mỗi người đều là bộ dáng vui vẻ, ngoại trừ Vương Tuấn Khải.

Bọn họ đang ở trong phòng, khi Vương Nguyên còn đang trầm mê với thế giới trò chơi của mình, Vương Tuấn Khải đã gửi tin nhắn cho Thiên Tỉ: “Lên sân thượng".

Trong lòng Thiên Tỉ không đoán được suy nghĩ của Vương Tuấn Khải, đột nhiên kêu cậu lên sân thượng là vì cái gì. Chúc phúc cậu cùng Vương Nguyên? Muốn cậu cùng Vương Nguyên chia tay?

[TRANS][Shortfic][Thiên Nguyên/Khải Nguyên]Vô Quang Chi LuyếnTempat cerita menjadi hidup. Temukan sekarang