Chap 16: Trở về quá khứ

206 22 4
                                    

~ Fubuki's Pov ~

- Giờ đã là Chúa rồi, cậu tính làm gì đây?
Tôi đang nhìn lại mình bây giờ, bỗng giật mình vì Beta; quay sang cô ấy. Trả lời Beta chỉ là sự im lặng, nó không phải là sự khinh bỉ, chỉ là bây giờ tôi chẳng biết phải làm gì cả.
- Có phải là vì chuyện quá khứ của cậu không? - Beta dường như vẫn ngạc nhiên trước thái độ của tôi, thắc mắc hỏi.
- Không phải đâu, chỉ là tôi không biết mình có nên về Hokkaido một chuyến không? - tôi cười để Beta yên lòng nhưng nó chỉ là một nụ cười giả tạo, cưỡng ép bản thân.
- Cậu có thể đi, nhưng lát nữa phải quay về đấy.
Tôi bước đi, thực hiện liên kết mở lối vào với thế giới bên ngoài. Bước qua cánh cổng đó, để lại bầu không khí im ắng nơi đây. Những cơn gió mùa đông thổi đến, nó như tâm trạng hiện giờ của tôi vậy. Tuy đã có Beta ở bên, nhưng sự cô đơn và  nỗi buồn vẫn bao trùm lấy tôi.
Tôi bước đi trên con đường trở về Hokkaido. Mọi thứ như hòa làm một với tâm trạng tôi: Tuyết rơi xuống từ bầu trời đen, hơi lạnh cứ lần lượt đến, tiếng giày phát ra trên mặt đường đầy tuyết - chỉ có một mình tôi mà thôi.
- Atsuya... giá như có em ở đây... để thấy chiến thắng của anh...
Mỗi lần nhắc đến Atsuya lòng tôi lại cảm thấy day dứt, bao nhiêu ký ức cứ ùa về. Nó như một đoạn video tua lại không ngừng, những cảnh video lần lượt hiện ra, chiếm trọn lấy tâm trí này. Bao nhiêu câu hỏi cứ lần lượt chạy ra khi tôi nhớ lại cảnh tuyết lở ấy. Tôi tự hỏi:
"Tại sao mình lại vô dụng đến vậy?
  Tại sao lúc đó mình lại hèn nhát đến thế?
  Tại sao gia đình tôi lại... mà tôi thì không?
...."
Tôi đi vào con ngõ nhỏ. Nó hẹp như tâm trạng tôi vậy, nó không thể nào rộng mở ra được.
Tại sao một con người từng máu lạnh như Midorikawa lại có thể thay đổi như vậy? Lý do là gì? Đó có phải là do Hiroto không!? Không lẽ vì cuộc chiến này có nhiều người phải đổ máu vì ham muốn này sao!?
Tôi đang thả trôi dòng suy nghĩ của mình. Tôi cứ tiếp tục bước đi một mình trên con đường nhỏ hẹp này. Một lát sau, tôi đã đứng trước nhà mình từ bao giờ.

Nhìn thấy nó, tôi thấy giống như mình được gặp lại gia đình vậy. Chạm tay vào nó mà bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn liền dậy lên trong lòng. Xem ra việc lưu giữ lại kỷ niệm cũ cũng khiến tôi thoải mái hơn phần nào.
Tôi trở về nơi đó.... Tại đây, Beta đã đứng đợi tôi từ lúc nào. Bỗng nhiên, cô ấy lên tiếng.
- Nếu như có thể làm lại quá khứ thì cậu có hạnh phúc không?
Tôi giật mình khi nghe thấy Beta hỏi câu đó, ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt cô ấy.
- Cậu có muốn làm điều đó không?
- Có chứ! - tôi dứt khoát trả lời.
- Vậy thì hãy đi theo tôi đến chỗ Cha Thời Gian.
Đến một nơi,... trông như một tòa tháp được xây phủ bởi đá với hàng nghìn bánh răng bao xung quanh, với vòm trần cao gần giống như một đài thiên văn
Một cậu con trai với mái tóc màu xanh nhạt, vóc người thon gầy, ngoài ra cậu ta có đôi mắt màu lục bích trông rất khác lạ.
- Đây là Fei hay còn được gọi là Cha Thời Gian. - Beta nói.

- Cậu đến đây làm gì?

- Tôi muốn thay đổi quá khứ.

- Nếu làm vậy luật nhân quả sẽ thay đổi. Cậu thực sự muốn làm vậy sao?

- Đúng vậy.

- Cậu thực sự muốn làm vậy sao?

- Thực sự.

[IE & Go] The gameWhere stories live. Discover now