Chap 3: Trò chơi bắt đầu

346 25 9
                                    


Sáng hôm sau, báo đưa tin. "Vụ thảm sát vẫn chưa tìm ra được hung thủ..."

Các cơ quan bộ phận trên cơ thể cùng tay chân đã chào tạm biệt thân xác của hắn ta rồi. Máu văng tứ tung dính khắp nơi hầu như nhuốm máu cả căn phòng. Cái xác trông thật thảm hại... Tất cả đều do tôi.

Đọc xong bản tin, gấp tờ báo lại, nở nụ cười kinh tỡm của một tên sát thủ. Tôi bước ra đường, nghe mọi người bàn tán về vụ thảm sát đó. Dường như nỗi bất hạnh, sự lo sợ của người khác chính là niềm vui của tôi.

"Những kẻ rác rưởi không có quyền được sống trên thế gian này."

Bước đi qua từng dãy nhà từng con phố, đi ngang qua trường trung học Seika, tôi thấy một nam sinh đang đứng trước cổng. Mái tóc sáng màu bạch kim, vóc người thon gầy, ngoài ra cậu ta không có điểm gì đặc biệt, chỉ bình thường như bao học sinh khác. Nam sinh đó cúi đầu, đi ngang qua tôi, như thể trong mắt cậu ta tôi chỉ là không khí.

 Nam sinh đó cúi đầu, đi ngang qua tôi, như thể trong mắt cậu ta tôi chỉ là không khí

Oops! Ang larawang ito ay hindi sumusunod sa aming mga alituntunin sa nilalaman. Upang magpatuloy sa pag-publish, subukan itong alisin o mag-upload ng bago.

- ... Cô cũng giống tôi, bị vấy bẩn bởi máu. Nhưng cô sẽ được người đó thanh tẩy tâm hồn mình còn tôi thì mãi mãi chìm trong bóng tối... Hãy nhớ lấy điều này, Midorikawa Ryuuji..

Tôi đứng sững người lại... Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cậu ta lại biêt tên thật của tôi? Khi tôi bất giác quay đầu lại, cậu ta đã đi mất. Thật bí ẩn... như một bóng ma... đi ngang qua tôi mang theo hơi lạnh đến run người, luồng không khí rét buốt áy như những nhát dao cắt qua da thịt tôi...

Câu nói ban nãy là sao? Người mà cậu ta nhắc đến là ai? Hàng nghìn câu hỏi cứ hiện ra trong đầu tôi. Tất cả đè nén lên tâm trí này. Không vòng vo nữa, dù gì thì cũng đã đến giờ làm. Tôi không quan tâm đến cậu ta nữa, nhanh chân chạy đến sở cảnh sát. Nhưng... hôm nay, Hiroto không đến, chẳng lẽ việc tôi giết ông ta khiến anh ta buồn khổ đến mức này sao? Hiroto không đi lảm, tôi cũng cảm thấy thoải mái nhưng phần nào đó tôi cũng cảm thấy buồn. Vắng anh tôi cũng thấy như thiếu thứ gì đó. Nghĩ đến việc giết ông ta lòng tôi thấy bứt rứt. Cho dù có giết được hắn nhưng mẹ tôi vẫn không sống lại được. Phải chăng tôi vẫn chưa thõa mãn? Việc khắc từng vệt dao lên người ông ta khiến tôi thích thú song trong thâm tâm tôi vẫn thấy dằn vặt, đau đớn. Chẳng lẽ vì Hiroto là con trai hắn ta!?

Một lát sau, đến giờ nghỉ, Hiroto hớt hải chạy vào. Trong lúc thở hồng hộc,anh ta nói những lời kỳ lạ đến khó hiểu.

- Jordan... có lẽ cô không nhớ... 2 năm trước ngày hôm ấy đối với cô có lẽ không là gì nhưng với tôi đó là ngày rất đặc biệt ... từ hôm ấy tôi luôn tìm kiếm cô...

[IE & Go] The gameTahanan ng mga kuwento. Tumuklas ngayon