Chap 7: Đừng làm vẻ mặt đó

202 19 1
                                    

Tôi lúc này trông thật thảm hại, cả người bị dính máu và tuyết. Những vết thương trên má và cánh tay vẫn còn chảy nhưng đã bớt đau nhiều rồi. Bước vào ngôi nhà tôi từng ở. Vào đó mà bao ký ức ảm đảm cứ ùa về. Ngực tôi đau nhói khi nghĩ đến điều đó.

Lúc này đã quá nửa đêm. Đèn từ những nhà xung quanh gần như đã tắt hết, lại còn thêm cái xác ở đây nữa. Có lẽ vì vậy mà ngôi nhà này lại càng tỏa ra không khí đáng sợ hơn. Từ ô cửa kính bị vỡ, nhìn ra ngoài. Lúc đó, tôi phát hiện thấy một bóng người mờ nhạt đang chạy về phía này.

Hiroto sao? Anh ta đến đây làm gì?

Tôi nhanh chóng ngồi co người lại trong một góc phòng, mặt úp xuống đầu gối với hi vọng anh ta sẽ không tìm thấy tôi. Nhưng....

- Cô có ở đây không? - một giọng nói bất ngờ vang lên, Hiroto gõ nhẹ lên cửa sổ.

- Midori, tôi vào được không? - anh ta nói tiếp.

Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, thì thầm.

- Là anh sao, Hiroto.

Hai mắt tôi bỗng nhưng rưng rưng. Anh ta nhìn tôi tỏ vẻ lo lắng.

- Không sao chứ?

Hiroto thò tay qua cửa sổ... mở khóa... rồi trèo vào trong...

Tôi rũ mắt xuống một cách yếu đuối nhưng tôi vẫn cứ ôm chặt đầu gối, không có ý định đứng dậy. Tôi vẫn chưa điều chỉnh được hoàn toàn tâm trạng của mình, rồi bắt đầu ngước mắt lên nhìn anh ta.

- Tôi ngồi cạnh cô được không? - Hiroto hỏi.

Nhưng tôi lại tiếp tục cúi đầu xuống, vùi mặt vào đầu gối và co người lại.

- Tại sao anh lại biết tôi ở đây? - tôi nghẹn ngào nói.

- Mấy ngày trước, tôi thấy cô hay đứng trước ngôi nhà này. Giờ này không thấy cô về nhà nên tôi nghĩ cô sẽ đến đây.

Anh ta không nói sai điều gì nhưng tôi lại khóc, nhìn lên trần nhà với ánh mắt trống rỗng. Trái tim này không còn giữ thăng bằng được nữa, nó đã chịu quá nhiều đau khổ... Tôi tiếp tục nói.

- Giờ tôi không biết nên làm nữa?

Hiện tại, tôi không thể tỏ ra mạnh mẽ như trước mà chỉ biết cuộn tròn trong cơ thể khóc nức lên. Nhưng cổ họng tôi nghẹn lại, khóc không thành lời, lồng ngực đau nhói. Trong bóng tối nhàn nhạt lúc này, ký ức tôi dần hiện lên.

Tôi cũng đã từng giống như bây giờ. Buồn khổ về những gì sắp xảy ra tiếp theo trong trò chơi này, lo sợ một người nào đó sẽ biến mất. Nhưng câu nói của Hiroto đã kéo ý thức tôi trở về với thực tại này.

- Gián kìa!

- Hyaaaa!!

Tôi phát ra tiếng kêu thảm thiết và bật dậy. Nhưng tôi lại mất thăng bằng và té nhào vào người Hiroto. Tôi vùi mặt vào ngực anh ta, toàn thân run rẩy.

- Đùa vui thật....

- Giờ này mà anh còn giỡn được sao!?

Sau đó, mang theo vẻ chực khóc, tôi chạy sang góc phòng đối diện, ngồi quay lưng về phía anh ta, lấy tay ôm đầu, ngồi thụp xuống. Nhưng lúc này, Hiroto... nụ cười ấy...

[IE & Go] The gameWhere stories live. Discover now